Dienstag, 29. Juli 2014

Chapter 8: Những dòng họ lạ.

"Tol, cậu không định giúp mình một tay hả ?"

Raven vừa vung kiếm vào đám Dơi Xám đang vờn bên trên mái tóc đen của cô, vừa như gào về phía sau. Những đường kiếm sắc bén nháng lên như những ánh chớp trong mê cung tranh tối tranh sáng phía bên trong Kim Tự Tháp cổ. Phía sau cô Hiệp sĩ trẻ, chàng Tu Sĩ học việc một tay cầm cây đuốc, nguồn sáng duy nhất của ba đứa trẻ, tay kia dò tìm đường đi trên tấm bản đồ rách nát được nhóm Eden cấp cho. Đi sau cùng là Tolrine, bước chân lề mề, thái độ ngao ngán, tay xoay xoay con dao quý giá của nó ra vẻ nhàm chán lắm. Nó ngáp rõ to rồi nói với giọng kẻ cả:

"Đám lâu la này một mình cô xử được cơ mà. Hơn nữa tôi phải để dành sức cho các tầng trên nữa."

"Chúng ta sẽ chỉ lên tầng ba thôi, Tol. Và cậu phụ Raven đi. Thiệt tình, cậu đã hơn mười hai tuổi rồi đấy." Bjorn tỉ mỉ đánh dấu vào những bước tường đi qua bằng vệt than đen từ cây đuốc. Như thế thì chúng sẽ không mất thời gian lòng vòng qua những con đường đã đi rồi.

"Tao mười ba rồi. Đoán xem từ bao giờ ? Đã mười hai tiếng !" Tolrine hậm hực tiến chầm chậm tới trước. "Vậy mà mày và Raven, hai cộng sự bất đắc dĩ của tao lại có món quà hợp lí gớm ! Xác ướp à ?"

Raven và Bjorn quay qua ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn Tolrine. Điều này giải thích rất nhiều cho vẻ hậm hực từ khi đặt chân vào Kim Tự Tháp của thằng bé tóc bạch kim. Hôm nay là sinh nhật của nó ? Bọn chúng đâu có biết. Sau một thoáng im lặng ngại ngùng, Raven lên tiếng trước:

"Tol này, tụi mình không.."

"Thôi khỏi ạ, chín năm qua tôi cũng đâu có biết sinh nhật là gì đâu." Tolrine quay lại, hất mái tóc bạch kim dài sang một bên rồi nhe răng cười. "Đùa chút thôi, mấy người làm gì nghiêm túc dữ vậy ?"

Thằng bé đạo chích liếc về phía hai đứa cộng sự của mình rồi nói tiếp:

"Êu Bjorn, làm cái trò cho tao chạy nhanh đi."

Bjorn chẳng chần chừ lấy một giây, như để tự giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi khó chịu một cách vô lí, thao tác thoăn thoắt rồi lầm bầm khe khẽ:

"Increase Agility !"

"Rồi, giờ tôi đi trước dọn đường. Hẹn gặp lại ở tầng ba nha. Mấy người biết phải đi theo cái gì rồi đó."

Tolrine nói nhanh rồi lao vụt đi, chẳng chờ đợi phản ứng của hai đứa còn lại. Raven toan chạy theo thì Bjorn níu lại, lắc đầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt can ngăn:

"Tolrine luôn đáng tin trong những vụ này. Cậu ấy rất may mắn trên chiến trường."

Raven đành nghe theo lời Bjorn, mặc dù vẫn thấy lo lắng cho cậu "em trai" của mình. Suy cho cùng thì Bjorn hiểu Tolrine hơn, và thực sự thằng bé đạo chích rất đáng tin khi chiến đấu. Sau nhiều tháng trời sát cánh bên nhau, cô bé Hiệp sĩ có thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa năng lực chiến đấu của ba đứa trong nhóm. Nếu như Bjorn sở hữu phép thuật tối cao để hỗ trợ các đồng đội và chẳng mấy trực tiếp tham gia vào các trận chiến, Raven có kĩ thuật kiếm pháp điệu nghệ và sức dẻo dai của một Hiệp sĩ thực thụ, thì Tolrine, thằng nhóc vô cùng trẻ con và hấp tấp ấy, lại là người có sức mạnh đáng ngạc nhiên nhất. Bất chấp vẻ bất cần và lề mề lúc bình thường, khi lâm vào cảnh ngặt nghèo, ở thằng bé đạo chích toát lên một bản năng rất hoang dã được tôn luyện trên đường phố.

Raven và Bjorn chỉ việc đi theo dấu vết để lại của Tolrine là những tạp phẩm rơi ra từ đám quái vật mà nó đã hạ. Chúng im lặng. Dường như khi không có cậu trai lắm chuyện kia đi cùng, hai đứa nó chẳng biết nói chuyện gì cả. Cảm thấy có phần hơi bất lịch sự, Bjorn đành lên tiếng:

"Vậy, tại sao cậu lại muốn trở thành Hiệp Sĩ ? Thường thì phụ nữ không mấy ai lựa chọn ngành nghề khô khan chỉ có sắt với thép thế này, phải không ?"

Raven vuốt mái tóc đen vắt lên hai bên vành tai, tủm tỉm giải thích:

"Mình đi theo con đường của cha mình. Ông là bậc Hiệp sĩ đại tài. Chắc cậu có nghe tới cái tên Gustaf von Sydow ở đâu đó rồi."

Bjorn giật mình quay lại nhìn Raven, nói giọng hơi thảng thốt:

"Ý cậu là ngài Gustaf - The Lord Knight - von Sydow, thủ lĩnh quân đội Hoàng Gia ? "

Bụm miệng cười khúc khích rất đáng yêu, Raven nói:

"Được nghe Bjorn Ironside gọi tên cha mình như thế thật là một trải nghiệm hay ho. Nhưng đúng vậy, ông ý là một người cha có tiếng tăm."

Có vẻ vẫn chưa hết bất ngờ, Bjorn nhìn chằm chằm vào Raven, khiến cô cảm thấy hơi ngượng. Nhận ra cái nhìn khiếm nhã của mình, Bjorn tránh ánh mắt đi chỗ khác rồi nói tiếp:

"Bọn mình không biết rằng cậu lại.. ờ.. xuất thân quý tộc đến thế."

"Thôi nào, cậu cũng là con cả của gia đình Thợ rèn Ironside nức tiếng khắp nơi. Họ cũng là người giúp đỡ ba mình rất nhiều đấy."

Bjorn im lặng. Mặc dù rời xa vòng tay cha mẹ từ bé, nhưng vài tháng một lần, nó lại được cha Mareusis cho phép đi qua chị Kafra để về Al De Baran thăm gia đình. Nhắc tới chuyện này, thằng bé tu sĩ mới sực nhớ ra từ ngày rời khỏi nhà thờ, nó chưa vòng về Al De Baran lần nào.

"Và Tolrine cũng thế, cậu ấy cũng có xuất thân rất danh giá đấy nhé. Tất nhiên, mình chỉ đoán vậy thôi." Raven nói với vẻ mơ màng.

Lần này thì Bjorn còn bất ngờ hơn trước. Nó quay ngoắt lại mạnh tới mức suýt chút nữa thì hai đứa va vào nhau. Lỗ tai lùng bùng những gì cô bạn Hiệp sĩ vừa nói, nó hỏi lại:

"Cậu vừa nói gì cơ ?"

Quả thực từ trước giờ, dù đã sát cánh cùng Tolrine gần nửa năm, thế nhưng chưa bao giờ Bjorn thấy thằng bé đạo chích đả động gì tới gia đình nó. Mỗi lần chẳng may câu chuyện hướng tới chủ đề ấy, ánh mắt thằng bé luôn tối sầm lại, rồi nó nhanh chóng lảng đi chuyện khác. Chuyện Raven biết về gia đình của Bjorn thì không lấy gì làm lạ, nhưng Raven biết cả về xuất thân của Tolrine thì quả là một điều bất ngờ.

"Có gì đâu ? Trong danh sách đăng kí nhóm, mình thấy tên cậu ta là Tolrine Erikson. Tò mò về cái họ lạ, cũng như họ von Sydow và Ironside của mình và cậu, thời nay chẳng còn mấy ai có những cái họ như thế nữa, thế nên mình đã hỏi ba mình trong một bữa sáng." Hơi ngạc nhiên trước thái độ của Bjorn, Raven hoang mang kể tiếp: "Cha mình sau khi nghe tên của Tolrine thì trầm tư ghê lắm, rồi từ việc "cân nhắc xem có cho mình đi cùng các bạn không", ông đổi ý và đồng ý ngay lập tức."

Nghỉ lấy hơi, Raven nhớ lại hình ảnh khuôn mặt cha mình vào bữa sáng hôm ấy. Nắm giữ chức vụ Tổng chỉ huy Quân đội Hoàng Gia sau nhiều năm, ba Gustaf có thể giữ được biểu cảm khuôn mặt luôn lạnh lùng và bình tĩnh, dẫu cho có bất kể điều gì kinh khủng lắm xảy ra với ông. Thế nhưng buổi sáng hôm đấy, khi cô nhắc tới cái tên Tolrine kèm theo họ Erikson, lần đầu tiên trong cuộc đời, Raven thấy ba mình lúng túng và xúc động đến thế.

"Ba chỉ ậm ừ kể về một người nào đấy tên Engquist, có giải thích thêm rằng ông cũng là một nhà khoa học trong hàng ngũ quân đội Hoàng Gia. Vậy nên mình đoán Tol cũng.. cậu biết đấy.. như chúng ta."

Bjorn cố gắng để xử lí hết đám thông tin vừa nghe được. Hai đứa bạn trong nhóm của nó, một là con gái cưng của Đại Hiệp Sĩ Gustaf von Sydow, người còn lại thừa hưởng họ Erikson bí ẩn. Raven thì rõ ràng là một cô gái xuất thân ở tầng lớp cao, mọi cử chỉ, cách cư xử lẫn cả lời ăn tiếng nói đều được chau chuốt và cân nhắc cẩn thận. Tolrine thì không. Nhưng nếu những gì Raven suy luận là đúng, vậy điều gì đã đưa Tolrine trở thành một đạo chích lang thang như bây giờ ?

"Bjorn này, đã mười phút rồi, mình không còn thấy các dấu hiệu Tol để lại nữa ?" Raven gọi với theo Bjorn. Nãy giờ mải mê suy nghĩ, thằng bé tu sĩ đi hơi nhanh và không để ý tới điều Raven vừa nói. Nó quay lại, nhìn quanh quất. Đúng là cả con đường dài chúng vừa đi qua không còn các tạp phẩm và xác đám Dơi Xám hay Dơi Đỏ thường luẩn quẩn trong khu mê cung này nữa. Bjorn lôi tấm bản đồ ra và bắt đầu dò đường, trong khi Raven hỏi với giọng lo lắng:

"Có khi nào Tol đi lạc rồi không ?"

Lấy ngón tay búng tách một cái rất kêu vào tấm bản đồ, Bjorn mỉm cười để trấn an Raven:

"Không. Cậu ấy đã tìm ra cánh cửa bí mật dẫn tới tầng trên. Nó ở ngay đây."

Nói rồi, Bjorn cầm cây gậy rà khắp bức tường đá trơn láng hai bên hành lang hẹp chúng vừa đi qua. Nó gõ lạch cạch khắp hai bên bức tường tới khi tiếng "cộp cộp" rõ ràng cho thấy đằng sau điểm ấy là một khoảng rỗng: một lối đi.

"Một cánh cửa xoay bí mật. Chỉ cần dựa người vào.. ối.. là được."

Bjorn vừa nói vừa dựa vào "cánh cửa", và biến mất đằng sau bức tường. Raven làm theo y chang như thằng bé tu sĩ. Khi xoay qua bên này cánh cửa, Raven vấp phải chân Bjorn đang đứng sững ở đó như để quan sát lối đi, cô bé mất thăng bằng rồi ngã ngửa về phía sau do bộ giáp xích nặng nề. Bjorn nhanh tay ôm ngang hông cô bạn Hiêp sĩ để đỡ cô khỏi ngã. Hai cặp mắt nhìn nhau trong vài giây dài đằng đẵng, dưới ánh lửa le lói của cây đuốc sắp tàn. Cho tới khi má đã đỏ hồng như màu nắng sau cơn mưa, Raven lắp bắp: "Cảm ơn" rồi vội vã đứng thẳng dậy, chỉnh lại cái mũ sắt đã suýt rơi ra sau. Bjorn, cố kiềm chế thứ cảm xúc lạ nhen nhóm trong nó ba tháng qua, đáp cụt lủn: "Không có gì."

Thằng bé tu sĩ giơ cao cây đuốc. Đằng sau cánh cửa bí mật chỉ là một gian phòng hẹp, chính giữa là một cửa sập, nay đã mở sẵn, và một cầu thang đi xuống sâu bên dưới.

"Vậy ra, tầng hai lại nằm ở dưới nhỉ ?"  Raven liếc qua Bjorn rồi cong môi lên nói "Mình vẫn thắc mắc tại sao Tolrine lại có thể tìm ra được nơi này ?"

"Cậu ấy luôn may mắn với thứ định luật "khi có gì đó không phải, hãy rẽ trái". Bjorn đáp, cố giấu nụ cười vì nghĩ về những điều trẻ con mà thằng bạn nó hay làm.

Hai đứa mất tới gần năm phút để leo xuống cuối cầu thang sâu hun hút. Sau khi làm quen với bầu không khí lạnh lẽo âm u ở tầng này, Bjorn bắt đầu hơi lo lắng cho Tolrine khi nhận ra trải dài cả hành lang phía trước mặt không có một dấu vết nào cho thấy Tolrine đã đi qua cả. Thằng bé tu sĩ dùng phép thuật tăng tốc cho cả hai đứa rồi đi nhanh dần lên. Tầng này có những lối đi rộng rãi, không chằng chịt đan xen như tầng trên, vậy nên việc di chuyển cũng tiện lợi hơn. Hai đứa bắt đầu gặp những con Chó Xác Ướp thân quấn đầy băng vải, có những con bị tuột lớp băng lại lộ ra lớp da tím ngắt bên trong. Raven vung những đường kiếm rất dứt khoát, không chút nhân nhượng về phía đám Chó, trong khi vẫn hối hả lao đi tìm cậu nhóc cùng nhóm. Bóng dáng bộ áo chùng tím than và chiếc khăn choàng đỏ đun cứ lao vun vút suốt các hành lang tăm tối lạnh lẽo.

"Bjorn, có khi nào Tol còn kẹt lại ở tầng trên không ?" Raven nói muốn hụt hơi.

"Cũng có thể, nhưng chúng ta nên đi tiếp, hoàn thành việc tiêu diệt đám Xác Ướp rồi sẽ quay lại tìm cậu ta." Bjorn đã tính toán suốt từ lúc nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu đi. "Lượng Pháp lực của mình sắp cạn, nên lợi dụng số phép thuật này để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu đã là Hiệp sĩ, kĩ năng chiến đấu bây giờ của cậu cộng với phép thuật hỗ trợ từ tớ là đủ."

Raven có phần không đồng tình với suy nghĩ quá quả quyết và hơi độc đoán của Bjorn. Thế nhưng sau khi cân nhắc kĩ tình huống hiện tại, cô đành tiếp tục lao về phía trước nhanh nhất có thể, không quên dẹp bỏ mọi trở ngại trên đường đi.








Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen