Freitag, 25. Juli 2014

Chapter 5: Mái tóc đen ấy. (1)

Tolrine phóng đi vun vút đầy khóai trá với thứ cảm giác mới mẻ và lạ lùng của đôi chân. Nó có thể cảm thấy hai bàn chân của nó chạm rất nhẹ vào nền đất ẩm của cánh rừng phía Bắc Prontera, cứ như thể thằng bé được lướt đi trên một đám mây nổi bổng bềnh. Bjorn hớt hải chạy theo sau, chậm hơn Tolrine một tẹo nhưng cũng đã là nhanh hơn trước rất nhiều rồi.

"Đi chậm thôi Tol, có vẻ như chúng ta đã đến rừng Bắc rồi đấy." Bjorn dừng lại, lôi tập hồ sơ của nhóm Eden ra, dò ngón tay trên tấm bản đồ được cấp cho và ngoái đầu nhìn về phía Nam. Từ đây hai thằng nhóc có thể thấy nóc của Cung Điện Hoàng Gia lấp ló phía sau những thân cây cao vút.

"Nó chỉ ở đâu đây thôi." Bjorn lẩm bẩm. "Chúng ta đã đi mấy vòng quanh đây rồi còn gì."

"Phải, nhưng mà tao chẳng thấy nề hà gì đâu. Phóng như thế này thật là thích hén." Tolrine nói vọng lại đầy khoái trí.

Bjorn lắc đầu ngán ngẩm. Mặc dù đã đọc đi đọc lại quyển sách thần chú rất nhiều lần, nhưng vì quyển sách đã cũ quá rồi, có nhiều trang bị rách, thậm chí còn có trang bị cháy xém, nó cũng chỉ học được đúng ba câu thần chú phòng thân. Và cũng chỉ cần nhớ vậy mà hai câu trai đã tiến xa hơn nữa trên các bảng nhiệm vụ trong mấy ngày qua, tới nỗi cô Boya cũng phải ngạc nhiên khi thấy bóng dáng hai cậu thiếu niên trẻ tuổi cứ lần lượt nộp đều đặn những bản báo cáo trong phong thái cứ như thể chúng vừa đi dạo chơi về.

"Êu, Bon, cái này là cái gì nhể ?" Giọng Tolrine từ đâu đó vọng lại, lạc đi.

"Tên tôi là Bjorn, Bi-on, chứ không phải Bon. Và.." Bjorn càu nhàu lật đật chạy lại phía thằng bạn. "A ha, đúng là hay không bằng hên. Chào mừng đến Mê Cung Prontera."

Phía trước mặt hai đứa trẻ là một cánh cổng vòm không quá cao, cổ xưa và cũ nát. Những dây tầm gửi bám đầy vào bốn cột chống và phủ lên cả trên nóc vòm cong cong kiểu cách. Cánh cổng đứng dựa sát vào hai bên mép đá, khuất sau nhiều rặng cây lùm xùm, nên mặc dù đã lòng vòng cả buổi sáng ở đây, hai đứa nhóc cũng không chú ý tới.

"Xem nào. Nhiệm vụ là lấy hai mươi cái đuôi của đám Đuôi Trùn. Chà. Chúng ta cần đi tới khu rừng thứ ba, đằng sau mê cung này." Bjorn đọc cẩn thận. "Và đừng có nhanh nhảu nhé Tol, vì đây là mê.."

Chẳng chờ Bjorn dứt lời, thằng bé đạo chích đã cắm đầu xộc thẳng vào cánh cổng đá và biến mất hút sau lùm cây gần đó.

"... cung." Bjorn nói dứt câu cho có, mặt ngơ ngác và cũng đành chui vào theo sau Tolrine.

Ngay khi đi qua mái vòm, khuất dạng sau lùm cây, Bjorn trượt chân trôi theo một con dốc trơn tuột. Nó ngã húi hụi vào đám cỏ xanh mượt ngay dưới chân vách đá. Vội vã đứng dậy, phủi quần áo cho sạch, chỉnh lại túi xách sau lưng gọn gàng, nó nhìn quanh. Cây cối ở khu vực này rậm rạp, xanh tươi và to lớn hơn ở phía trước cánh cổng kia rất nhiều. Thường thì ở ngoài kia, đám quái vật và thú dữ sẽ phân bố đều ở các khu vực khác nhau, mỗi loài sẽ chiếm một vùng rộng lớn và không ai tranh phần của ai. Khu mê cung này thì khác, Bjorn có thể thấy hai con Giọt Nước, loài quái vật dễ thương có hình y chang như giọt nước, không chân, không tay, nhảy tưng tưng bên cạnh hai con Ruồi Trâu to đùng khác. Một lối đi trải dài phía trước mặt Bjorn và hằng hà sa số các lối rẽ trái phải xen giữa. Điều quan trọng là, nó không thấy Tolrine đâu cả.

"Tolrine ?" Bjorn gọi to. Phải mất vài giây tiếng vang mới vọng lại: khu rừng mê cung này sâu hun hút. Không thấy tiếng trả lời.

"Đồ nhanh nhảu mắc dịch." Bjorn lẩm bẩm tức tối, rồi nó thao tác những cử động khó hiểu ở mười đầu ngón tay rồi đọc: "Increase Agility". Bjorn lao đi vun vút, mặc những lối rẽ ngang dọc và những con quái thú thờ ơ đang lười biếng gặm cỏ ven đường, nó luôn đi đường thẳng.

******

Tolrine lòng vòng nãy giờ, có vẻ đã đi xa khỏi cái cổng vòm lắm rồi. Sau khi trôi tuột xuống con dốc trơn, nó đã đừng chờ Bjorn khá lâu. "Không có vẻ gì là cu cậu sẽ xuất hiện" Tolrine thầm nghĩ "Hoặc là nó sợ chết dí ở ngoài rồi."

Tolrine cố gắng leo ngược lên cổng vào, nhưng đường lên quá trơn và dốc nên nó đành bó tay. Nó tạm gác chuyện quay ngược lại cổng vòm để tìm cậu bạn, và tự nhủ đâu đó cuối con đường trải dài phía trước có lẽ là lối ra.

"Thôi được, hai mươi cái đuôi, tao tới đây." Tolrine định thần lại . Đúng lúc đó phép thuật của Bjorn hết hiệu lực. Chàng đạo chích trẻ đành bước đi vẻ chán nản, và bớt hào hứng đi rất nhiều. Nó cứ đi thẳng rồi rẽ trái, rồi lại đi ngược lên trên, rồi lại rẽ trái. Châm ngôn sống cuộc sống lang thang từ bé ở Prontera của Tolrine rất đơn giản: "Khi có chuyện gì đó không phải, hãy rẽ trái." Trên đường đi, nó không bỏ sót bất kể một con quái vật nào nhỡ chân lạc bước vào tầm nhìn, không quên nhặt nhạnh lỉnh kỉnh mấy thứ đồ linh tinh mà nó cho là sẽ có giá trị.

*******

Đã ba giờ trôi qua, Bjorn tìm tới phía cuối của con đường, bước ra khỏi cánh rừng đầu tiên, và có thể thấy trải dài phía trước là một cánh đồng cỏ thơ mộng. Cỏ non xanh mơn mởn đang phơi mình dưới những tia nắng đã bớt gay gắt của buổi xế chiều. Xa xa, đám Chân To có vẻ đã no nê mật ong và cỏ dại, nằm phưỡn bụng ra tắm nắng. Mặc dù sở hữu thân hình cao to đồ xộ của loài gấu hoang và biết đi bằng hai chân sau, nhưng đám này lại rất hiền, trừ khi bạn lấy cắp hũ mật ong của chúng. Cách đây không lâu, trong một nhiệm vụ của nhóm Eden, hai thằng bé đã xách về gần bốn mươi bình mật ong của đám Chân To này, và nhờ có kĩ năng tăng tốc của Bjorn mà chúng chạy thoát trót lọt, để lại bọn Chân To đang xưng xỉa tức giận.

Cậu bé tu sĩ không quên lấy cây gậy của mình vạch ra đất một mũi tên đủ to, để đề phòng nếu Tolrine chưa tìm được đường ra sẽ nhìn thấy kí hiệu của nó. Bjorn cẩn thận đã làm thế suốt con đường nó đi, không quên để lại một chai nước uống, rồi rảo bước đi xuôi xuống đồng cỏ xanh mượt. Nó cẩn thận đi vòng qua đám gấu to xác đang ngủ ngon lành, khéo léo tránh đạp nhầm vào những Giọt Nước bé xíu nhảy loi choi khắp nơi, rồi băng qua một cây cầu vắt ngang một con suối nhỏ, và tự tin tiến tới bìa rừng thứ ba.

"Á á á á !!"

Bjorn thảng thốt giật mình tìm kiếm nơi phát ra tiếng hét thất thanh. Chắc chắn là ở không xa nơi nó đứng. Tiếng hét đó đích thị là của một cô gái trẻ. Nó vội vã chạy ngược lên vùng đất cao gần đó, phóng tầm mắt đi bốn phía. Chẳng mất tới năm giây sau đó, nó đã tìm ra được chủ nhân của tiếng hét.

Xa xa, dưới chân ngọn đồi thấp nó đang đứng là ba con Chân To đang quây lấy một thiếu nữ chạc tuổi Bjorn và Tolrine. Cô bé đi khập khiễng, có vẻ như là bị thương nặng ở chân. Và mặc dù máu chảy đẫm qua lớp váy trang phục Kiếm Sĩ, nhưng cô bé vẫn cố gắng đứng thẳng, tay quơ kiếm loạn xạ. Có lẽ cũng bởi hành động có phần bản năng và vô nghĩa đấy mà đám gấu to xác kia chưa dám nhào vô tấn công cô tiếp.

Bjorn không chần chừ chút nào, lao nhanh xuống chân đồi, vừa chạy vừa thao tác ngón tay cực kì chuẩn xác, hét lên đến lạc cả giọng:

"Heal !"

Đây là một phép thuật khác mà nó học được trong quyển sách. Khả năng huy động các tế bào hồi phục chắc chắn sẽ giúp chữa lành mọi vết thương trên cơ thể nhanh hơn sơ cứu bình thường rất nhiều.  Một vầng sáng màu xanh trong lành của lá rừng bao quanh thiếu nữ trẻ, cô bé bất ngờ nhìn về phía Bjorn, và như cảm nhận được chắc chắn chân của mình đã lành lặn, cô nhảy lùi dần về phía cậu trai đang hớt hải chạy tới.

"Thật may. Cảm ơn." Cô gái cao hơn Bjorn chút đỉnh, chắc gần bằng Tolrine, nói bằng giọng vẫn còn chút sợ hãi.

"Không có gì. Bộ chị muốn lấy mật ong lắm hả ?" Bjorn hỏi, nó chầm chậm quan sát ba con Chân To. Và khi tới gần rồi nó mới nhận ra điểm bất thường ở ba con gấu này. Chúng có màu lông hơi khác với những con  gấu còn lại. Con to nhất và chắc chắn là hung dữ nhất có bộ lông màu tím đặc biệt, và đi kèm là chi chít những vết sẹo ở trên mặt như để làm nổi bật lên vẻ hung hãn của nó. Hai con đi theo sau có bộ lông màu trắng khá bắt mắt, cũng đang gầm gữ đầy đe dọa.

"Không. Tôi.. tôi chỉ xui xẻo đi ngang qua bọn chúng thôi." Cô gái Kiếm Sĩ nói nhanh và thở gấp lấy hơi "Hân hạnh giới thiệu với câu, Leib Olmai, con gấu nguy hiểm bậc nhất vùng này, xếp ở bảng năm trong danh sách nhiệm vụ của nhóm Eden, đi kèm là hai thuộc hạ Sasquatch 1 và Sasquatch 2."

"Xui dữ hén. Cũng vừa kịp lúc tôi hết sạch pháp lực để thi hành phép rồi." Bjorn bắt đầu thấy chột dạ. Pháp lực là thứ mà những người rèn luyện lâu năm trong nhà thờ sở hữu, từ đó họ có thể sử dụng để thi triển các pháp thuật đặc biệt. Thường thì nhờ những biện pháp rèn luyện mà con người có thể gia tăng lượng pháp lực mà họ có. Nhưng Bjorn mới chỉ gần mười ba tuổi, sử dụng được bảy lần tăng tốc và một lần hồi phục đã là quá sức của nó rồi. Đám gấu từ từ tiến lại gần khi nhận ra người xuất hiện cũng thấp bé như con mồi trước đấy của chúng.

"Tôi còn vừa đủ sức để tăng tốc độ của chị lên. Hãy chạy nhanh đi tìm người giúp đỡ. Tôi sẽ tìm cách cầm chân nó." Bjorn trình bày kế hoạch của mình trong khi hai đứa thụt lùi dần. Nó liếc nhìn và bắt gặp đôi mắt đen láy của người bị nạn dù đang lâm vào cảnh nguy hiểm ngặt nghèo nhưng vẫn chứa đầy sự tự tin và mạnh mẽ.

"Đời nào một Kiếm Sĩ lại quay lưng bỏ chạy ?" Cô bé đáp lại, vung kiếm gạt đi cú tát nảy lửa của con gấu tím hung dữ. Cô lại vung cây kiếm thật nhanh và mạnh thẳng về phía ngực con gấu, nhưng sự mệt mỏi đã làm giảm đi độ chuẩn xác của đường kiếm. "Cậu không nghĩ ra được thứ gì khác hay ho hơn à ?"

"Chị đã thấm mệt rồi. Ta không thể đương đầu với đám gấu này được, chúng quá khó nhằn." Bjorn lộn mèo để tránh cú táp từ một trong hai con Sasquatch, giật thót tim khi thấy Leib nhào lên và cô gái phải vất vả tránh sang một bên.

"Nghe này, tôi.." Bjorn đang hét về phía nàng Kiếm Sĩ thì bóng dáng của một cú quất trời giáng khác từ con Sasquatch thứ hai đã lại làm nó phải thụp xuống né đòn. Lăn lông lốc trên thảm cỏ xanh mượt, Bjorn hiểu rằng nó có thể mất mạng bất kể lúc nào với đám Sasquatch này. Và vẫn còn con Leib hung tợn kia nữa. Mặc dù kĩ năng dùng kiếm của cô gái nó mới gặp là không chê vào đâu được, nhưng cả sức vóc lẫn sức chịu đựng của cô đều kém xa thủ linh của đám Chân To.

Mải mê suy nghĩ cách để thoát khỏi tình thế hiện tại, Bjorn ngước nhìn lên đã thấy bóng dáng của con Sasquatch đang đứng lừng lững phía trên. Nó toan nhổm dậy nhưng con gấu xám đã nhanh hơn, dùng một chân đạp không thương tiếc lên lưng nó. Thằng bé tu sĩ nằm bẹp dưới thân hình chắc chắn nặng hơn một tạ của con Sasquatch. Con thứ hai chầm chậm đi tới, giơ một bàn tay đầy móng vuốt lên...

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen