Dienstag, 26. August 2014

Chapter 9: "Tao sẽ trở thành.."

Tolrine cố gắng lết dọc hành lang tối vắng vẻ. Vết thương ở đùi trái nhói lên theo từng bước chân của nó. Cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, nó hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực thứ không khí ẩm thấp của khu vực tầng ba sâu dưới đáy Kim Tự Tháp. Máu vẫn chảy không ngừng từ vết thương, nhưng nó hiểu rằng chỉ cần đợi hai đứa bạn tới, nó sẽ ổn.

Thằng bé đạo chích vừa đi vừa ngó quanh quất đề phòng đám quái vật có thể ùa ra bất kể lúc nào từ những con hẻm nhỏ. Chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh, và dù vốn dĩ là một người có phản xạ tuyệt vời, Tolrine cũng không thể kịp tránh đòn tấn công quá dứt khoát và hiểm hóc đấy được. Bóng đen bí ẩn đã theo sau thằng bé từ lúc mới xuống tầng hai, và Tolrine biết được điều đấy. Nó đã chạy phăm phăm băng qua cả hành lang dài tối om, rẽ trái rất nhiều lần nhằm cắt đuôi nhưng chưa có đến một lần thành công. Kẻ theo sau nó có kinh nghiệm, có kĩ năng, và quan trọng nhất là còn nhanh nhẹn hơn nó rất nhiều.

Một mùi hôi thối xộc tới, và Tolrine hiểu điều đó có nghĩa là gì. Đám Xác Ướp đang kéo tới, ngày càng gần hơn. Ở trạng thái bình thường, thằng bé đạo chích có thể chống chọi lại chúng, nhưng bây giờ thì không. Mỗi bước chân cố lết tới phía trước để bỏ rơi đám quái vật là một lần nó đau muốn rụng rời. Nó cố giỏng tai về phía cửa sập, hi vọng đám bạn sẽ tới kịp trước khi lũ kia kéo đến.

Đầu óc thằng bé vừa bước sang tuổi mười ba không thể nào ngừng nghĩ về việc vừa xảy ra cách đây nửa tiếng. Bóng đen bí ẩn đã tấn công nó chắc chắn phải là một kẻ nào đó, chứ không phải một con quái vật. Hắn cao hơn Tolrine một chút, mũ trùm, áo trùm, mọi thứ đều kín mít. Kẻ kì lạ ấy sử dụng thứ vũ khí gắn vào tay như một thanh dao nhỏ, và quan trọng là hắn biết nói, mặc dù tất cả những gì hắn thốt ra chỉ là một câu ngắn gọn:

"Erikson. Ngươi sẽ còn phải nếm mùi đau khổ nhiều."

Giọng nói trầm đục đó cứ văng vẳng bên tai Tolrine. Quá nhiều câu hỏi cần được đặt ra, và qúa ít câu trả lời có thể được tìm thấy. Mùi hôi thối của những xác chết rữa ra trong những tấm vải băng đã kéo tới rất gần. Mặc dù rất muốn hét lên để gọi đám bạn tới, nhưng thằng bé đạo chích còn đủ tỉnh táo để hiểu rằng điều đó chỉ làm tình hình thêm khó khăn cho nó. Vết thương ngày càng tệ hại hơn, Tolrine cảm nhận được một thứ gì đó ngoài cơn đau đang lan ra khắp người, làm nó tê liệt.

"Độc.." Thằng đạo chích lẩm bẩm. Rồi nó đổ gục xuống, bên tai vẫn nghe kịp nghe thấy tiếng đám kền kền đang lết từng bước chân nặng trĩu của những kẻ không hẳn đã chết tới gần. Rồi mọi thứ chỉ còn lại là màu đen.

-----------------------------------------------------------------

"Cậu ấy tỉnh lại rồi kìa !"

Bên tai Tolrine văng vẳng giọng nói thảng thốt của Raven. Nó cố mở mắt to hơn và thấy mọi thứ xung quanh mình dần rõ nét và thành hình. Người thằng bé mỏi nhừ, chân tê dại đi vì vết thương bị băng bó. Cho tới khi đôi mắt làm quen với ánh sáng, nó nhận ra mình đang nằm dài trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng trọ.

"Ổn chứ, Tol ? Cậu làm tôi và Raven lo lắng quá đấy." Giọng nói trầm ấm của thằng cộng sự bất đắc dĩ vang lên từ góc phòng, không biết vì lí do gì, làm Tolrine cảm thấy an tâm hơn.

"Là do chúng mày chậm chạp đấy chứ." Tolrine ngoạc mồm ra thái độ. Mặc dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi vì có vẻ như rất lâu rồi chưa vận động, nhưng cái mồm của nó vẫn dẻo và liếng thoắng như chưa có gì xảy ra cả.

"Bọn mình tới vừa kịp lúc đám Xác Ướp bắt đầu vây quanh cậu đấy chứ." Raven bắt đầu giải thích, mắt cô bé nhoè lệ. "Cậu làm mình lo hết sức, Tol à."

"Này nàng Kiếm Sĩ bé nhỏ, tôi là Tolrine Erikson, không phải Tol." Tolrine cau có quay ra nhìn cô bạn, cảm giác kì lạ khi thấy đôi mắt đen láy đẫm lệ càng sáng trong hơn. "Và đám Xác Ướp chậm chạp ấy không hề có chút cơ hội nào hạ được tôi. Chuyện là.."

"Bọn mình có thể đoán ra được có chuyện gì xảy ra, Tol ạ." Bjorn gấp quyển sách đang cầm trên tay lại, đứng dậy đi gần về phía giường. "Xác Ướp đâu có biết cầm dao, phải không ? Hơn nữa lại là dao có độc."

Hít một hơi dài, nhìn thằng bạn nằm bẹp dí trên giường mặt xanh xao hẳn đi, thằng bé tu sĩ giải thích tiếp:

"Tôi đã dành vài ngày qua để nghiên cứu về thứ độc trong máu của cậu. Mặc dù không thực sự hiểu rõ về độc dược lắm, nhưng những biểu hiện rõ ràng của nó cho chúng ta biết được cậu đã bị đâm bởi một Sát Thủ chuyên nghiệp."

Cả căn phòng im lặng. Raven sửng sốt, hết nhìn Bjorn lại quay qua nhìn Tolrine. Mặt thằng bé tóc bạch kim rất bình thản, trái với phản ứng mà thằng bé tu sĩ đang chờ đợi.

"Một Sát Thủ từ Hội Sát Thủ của thành phố Morocc ?" Raven thốt lên, và như cảm thấy bất bình vì thái độ thản nhiên quá đỗi kì lạ của hai thằng bạn, cô nói tiếp "Mấy bạn biết điều đó nghĩa là gì không vậy ?"

Tolrine liếc mắc nhìn Bjorn, như để đoán xem thằng bạn bất đắc dĩ có còn biết thêm điều gì không. Bjorn hiểu ý và chỉ lắc đầu. Và hai thằng bé lại tiếp tục chìm vào im lặng, theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Raven tiến tới bên cửa sổ, kéo rèm sang hai bên. Tolrine cố gượng dậy dựa lưng vào tường để nhìn được ra bên ngoài. Những mái nhà thấp đặc trưng của Prontera đã trắng xoá tuyết, trời âm u xám xịt.  Thỉnh thoảng lại có một cơn gió kéo qua, thổi tung những bỗng tuyết đang rơi lất phất. Ngay lúc này, nhìn khung cảnh mùa đông u buồn của Prontera, thằng bé đạo chích lại thấy hơi thèm cái nắng ấm áp của thành phố sa mạc kia.

"Nhiệm vụ sao rồi ? Mà sao bọn mày đưa được tao về đây ?"

Raven, mặc dù vẫn thấy khá bực bội vì hai thằng bạn đang cố giấu suy nghĩ của mình, vẫn nhanh nhảu trả lời:

"Nhiệm vụ thất bại rồi. Bọn mình giải cứu cậu khỏi đám Xác Ướp, cũng mất thời gian một chút. Sau đó mình vẫn đang tính cách đưa cậu về thì Bjorn lôi từ đâu một viên đá màu xanh lam, đập bể rồi lẩm bẩm gì đó. Thế rồi một cánh cổng dịch chuyển hiện ra, y như cánh cổng của chị Kafra đó, rồi bọn mình về nhà. Kì thực, Bjorn luôn làm cho mình bất ngờ mà." Cô bé tóc đen quay qua huých thằng bạn một cái, ra điều tự hào lắm.

"Mày lại học được phép thuật mới từ quyển sách kì dị đó ? Hời gớm nhỉ. Có mấy chục ngàn zeny thôi đó." Tolrine nói vui vẻ với thằng bé tu sĩ đang ngại ngùng gãi đầu gãi tai ở cạnh Raven. "Vậy mà mày nỡ làm bạn bè mất mấy nghìn zeny tiền dịch chuyển chỗ bà già Kafra là sao ?"

"Phép thuật này chỉ sử dụng được với những nơi tôi đã từng đi qua thôi mà Tol." Bjorn vẫn gãi đầu, giải thích. "Tôi chưa từng tới Morocc lần nào trước đó."

"Chà, mà tôi đã nằm đây mấy ngày rồi Raven ? Sao có cảm giác như trời lạnh dữ vậy, so với hồi mình rời khỏi Prontera ấy." Tolrine chui lại vào trong chăn, giả bộ rên hừ hừ.

"Mới có một tuần thôi, Tol." Raven nháy mắt tinh nghịch với thằng bé rồi quay qua mỉm cười đầy ngụ ý với Bjorn. Và đúng như chúng mong chờ, thằng bé đạo chích bật dậy hét toáng lên như thể vừa bị đâm một nhát nữa.

"Cái gì cơ ???"

Hai đứa bạn phá ra cười, và Tolrine trưng ra bộ mặt vừa bực bội vừa buồn cười, cũng đành nhoẻn miệng rồi lầm bầm tiếp.

"Má ơi, tao thực sự thèm món súp nóng..."

Raven đành lắc đầu đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng, không quên ném lại một câu đùa tinh nghịch:

"Có ngay, ông tướng mè nheo ạ."

Chỉ còn lại hai thằng con trai, căn phòng lại chìm vào im lặng. Rồi như thể suy nghĩ dữ lắm, Tolrine đành lên tiếng, nói ra điều nó suy nghĩ nãy giờ:

"Tao sẽ trở thành một Sát Thủ, Bjorn ạ."



Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen