Nhà thờ ở Prontera nằm ở góc trên cùng phía Đông Bắc của thành phố Prontera giàu có, không xa Cung Điện Hoàng Gia, là chốn xuất thân của dòng Tu Sĩ. Đó là nơi những con người vĩ đại của Chúa được sinh ra, cũng là nơi yên nghỉ của những chiến binh mà tên tuổi của họ không chỉ được truyền qua nhiều thế hệ mà còn được in lên những tấm bia của ngôi đền thánh Vahalla. Được xây dựng trong thời kì chiến tranh hàng trăm năm trước, nét kiến trúc đặc trưng "ba tòa tháp" của thời đại ấy trường tồn qua nắng mưa, qua cả chiến tranh, mãi in bóng hình sừng sững của mình ở đấy mỗi chiều hoàng hôn xuống.
Bjorn, mười hai tuổi, Tu Sĩ Học Việc nổi trội nhất, đang đảm nhận công việc dọn dẹp khu Nghĩa Trang phía sân sau nhà thờ. Cậu bé tỉ mẩn nhặt cỏ từ buổi sớm tới giờ, tỉa tót các ngọn cỏ xung quanh từng khu mộ một cách cẩn thận hết mức có thể, như thế nếu chỉ lệch đi một li thôi thì câu sẽ sẵn sàng tỉa lại tất cả các ngọn cỏ xung quanh xuống cho bằng.
Được sinh ra trong một gia đình Thương gia giàu có ở thành phố Al De Baran, Bjorn lớn lên trong sự sung túc ngoài sức tưởng tượng của phần đông đám trẻ con xung quanh, nhưng từ bé nó đã có một thần thái khác người: cũng vẫn hiếu động, nghịch ngợm và tò mò như bao đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng Bjorn sở hữu một tình thương vô bờ bến với vạn vật xung quanh. Khi ba mẹ của Bjorn quyết định gửi đứa con máu mủ của mình vào nhà thờ, bà mẹ đã không quên kể lại cho vị tổng Giám Mục câu truyện kì lạ xảy ra khi đứa bé sinh ra:
"Đấy là một đêm Hè mát mẻ, khi chòm sao Sư Tử chiếm lĩnh bầu trời, thưa Đức Cha. Chưa có đêm nào trong đời tôi lại thấy bầu trời quang đãng và những vì sao trên bầu trời kế bên Ngài lại sáng rõ đến thế." Bà nghẹn ngào trong tiếng nấc. "Ngay khi đứa bé ra đời, thừa Đức Cha, tôi thề có Ngài ở trên cao chứng giám, hàng triệu vì tinh tú như xoay vòng vòng và nhảy nhót trong niềm hân hoan."
Mặc dù ba của Bjorn, một bậc thầy thợ rèn nổi tiếng nhất Al de Baran, luôn nói rằng bà mẹ hay làm quá lên như thế, rằng là đấy chỉ là hiệu ứng chóng mặt sau khi hạ sinh đứa con trai đầu, nhưng ông cũng không thể phủ nhận ở Bjorn có một điểm gì đấy khác xa với những người khác. Và đó là lí do ông bà Ironside quyết định gửi gắm cậu con trai đầu lòng vào nhà thờ. Bởi lẽ họ tin rằng Bjorn sẽ còn tỏa sáng hơn nữa ở một môi trường trong lành.
Bjorn đã giải quyết xong công việc được giao, nó quay vào trong nhà thờ, rảo bước dọc con đường chính dẫn tới Thánh đường và rẽ ngang vào phòng của Giám mục Mareusis. Căn phòng hình chữ nhật trải dài hơn chục mét, được thắp sáng bởi những ngọn nến khiêm tốn nhưng cũng vừa đủ làm ấm căn phòng và giữ cho nó một nét nghiêm trang hơi thần thánh. Cha Mareusis ngồi bên chiếc bàn làm việc ở cuối phòng, mặc dù biết rằng Bjorn vừa vào nhưng vẫn điềm nhiên ngồi viết tiếp những dòng có-vẻ-như là cuối một bức thư dài. Bjorn im lặng, nó đứng chờ cha hoàn thành công việc của mình và tranh thủ đưa mắt quan sát cha.
Cha Mareusis là một người sở hữu mái tóc vàng hất sang một bên điệu nghệ của tuổi ba mươi, nhưng đôi mắt sâu, hơi u buồn, được điểm xuyết thêm bằng những vết nhăn ở đuôi mắt mới nói lên đúng độ tuổi của ông. Hơn bốn mươi năm phục vụ cho nhà thờ, ông là vị Linh Mục lỗi lạc nhất, thông tuệ nhất mà Bjorn từng biết. Bộ áo chùng ngay ngắn màu nâu luôn được là xếp tươm tất, ngay cả khi ngồi cũng được xếp cho bằng phẳng ngay ngắn. Bjorn biết rằng, cha Mareusis nghiêm khắc với bản thân hơn tất cả, mặc dù nó không hiểu điều đó sẽ kinh khủng ra sao khi chỉ với những đứa trẻ mới được đưa vào nhà thờ cũng đã luôn sợ tính kỉ luật của cha.
Sau một hồi lâu chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, căn phòng chỉ sột soạt tiếng giấy bút, Bjorn vẫn đứng nghiêm trang ở đó, cha Mareusis kí thật nhanh, bỏ lá thư vừa viết vào túi tài liệu rồi khéo léo đóng dấu ấn sáp với biểu tượng của nhà thờ lên trên. Cha mệt mỏi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào ánh mắt chờ đợi của Bjorn, từ tốn lên tiếng:
"Bjorn, con đã chờ lâu lắm rồi nhỉ ? Con đã hoàn thành xong công việc hôm nay chưa ?"
Bjorn khẽ cúi đầu và đáp:
"Thưa cha, con đã xong rồi ạ. Sáng nay cha có nói rằng sau khi xong việc, hãy vào phòng làm việc của cha ?"
Cha Mareusis đứng dậy, chỉnh lại bộ trang phục một cách khéo léo, tiến về phía Bjorn. Ông nhìn thằng vào con mắt xanh biếc của cậu bé ít lâu, rồi vẫn với vẻ điềm đạm của bậc chăn chiên, ông nói:
"Bjorn này, con đã đi theo bước chân của Ngài gần mười năm trời rồi. Cha nghĩ rằng đã tới lúc con dành nhiều thời gian ở bên ngoài hơn là cứ quanh quẩn ở sân sau nhà thờ."
Ngưng một lát như để quan sát phản ứng của cậu thiếu niên, cha Mareusis nói tiếp:
"Chúng ta đi theo Ngài, để thấu hiểu những phẩm chất và hi sinh của Ngài, để tĩnh tâm trong cuộc sống bộn bề. Nhưng chỉ như thế thì thật quá ích kỉ, con có nghĩ vậy không ?"
Bjorn đắn đo, suy nghĩ một hồi lâu rồi thưa:
"Thưa cha, con vẫn chưa hiểu ý của người."
Cha Mareusis nhìn cặp mắt xanh biếc đang sáng lên, mỉm cười rồi nói:
"Ta nghĩ là con hiểu, Bjorn à. Chúng ta cần chia sẻ những gì ta học được, cần chia sẻ niềm vui và sự thánh thiện trong tâm hồn mình, chia sẻ cả những buồn khổ của thế giới ngoài kia. Và cha nghĩ là cũng đã tới thời điểm rồi."
Chẳng đợi phản ứng của Bjorn, cha Mareusis có thể cảm nhận được sự hồi hộp trong nhịp thở của cậu bé. Cha hiểu rằng đây là điều Bjorn đã chờ đợi từ rất lâu. Ông hồi tưởng lại những năm tháng đầu tiên mới tới nhà thờ, Bjorn đã luôn thắc mắc rằng các bậc đàn anh của nó sao lại rời nhà thờ đi xa, rồi khi nhận được câu trả lời, cậu bé hiếu kì đã luôn luôn muốn ngày này tới thật nhanh. Đã có khoảng thời gian Bjorn lặp đi lặp lại những câu hỏi kiểu như "Thưa Đức Cha, khi nào thì con được ra ngoài làm nhiệm vụ ?", hay "Thưa cha, phải như thế nào thì con mới được như anh Abbey hay anh Ygnel ?". Và điều đó thực sự làm cho các Linh mục trong nhà thờ vừa phát cáu vừa buồn cười.
"Cha vừa chuẩn bị hết giấy tờ của con. Hãy cầm tới cho hội Eden ở các cổng của thành phố. Họ sẽ tiếp nhận con ở đó." Cha Mareusis quay lại bàn làm việc, cầm tập hồ sơ ông vừa đóng dấu xong, tay hơi run run. "Tất nhiên nếu con đã cảm thấy sẵn sàng cho việc này ?"
Bjorn cố kìm chế cảm xúc để tránh việc thể hiện ra ngoài những hành động sẽ không làm cha Mareusis vừa lòng. Nó chầm chậm nhận lấy tập hồ sơ từ tay của Cha rồi lễ phép đáp:
"Thưa cha, cha nghĩ rằng con đã sẵn sàng ?"
Cha Mareusis nhìn cậu bé từ đầu tới chân, người mà ông đã coi như đứa con cưng nhất trong đại gia đình này. Ông không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ông đã dõi theo Bjorn từ lúc nó mới là cậu bé bốn tuổi hiếu động, chập chững những bài học đầu tiên ở nhà thờ. Ông đã nhìn thấy sự trưởng thành nhanh chóng trong vốn kiến thức, nhìn thấy sự tự tin trong ánh mắt xanh đặc trưng, nhìn thấy sự cố gắng gìn giữ nét trong sáng thiên bẩm của Bjorn. Vị linh mục tuổi trung niên hiểu rằng bên trong cậu bé mới lớn đang đứng trước mặt mình đây có những khao khát vĩ đại sẽ thay đổi thế giới này. Ông nói, giọng có chút lạc đi:
"Ta nghĩ rằng không cần thiết phải chia tay lâu. Lời từ biệt càng ngắn gọn càng tốt phải không ? Và dù gì thì con cũng vẫn phải về làm lễ rửa tội mỗi sáng Chúa Nhật, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên."
Bjorn cười với cha bằng tất cả nét thánh thiện nhất trên khuôn mặt, và đáp:
"Thưa cha, con cảm ơn cha."
Cha Mareusis đưa ánh mắt thật nhanh về phía cửa sổ, ông nói với giọng gấp gáp:
"Giờ thì đi đi. Và chúc con may mắn."
Bjorn đi lùi về phía cửa phòng, lẽ thường ngày thì nó không cần làm thế, nhưng hôm nay nó muốn dành cho người đã dìu dắt nó suốt bảy năm qua một sự tôn kính lớn lao nhất từ trước tới giờ. Nó hiểu rằng cha đang xúc động, và nó tôn trọng hơn bao giờ hết cảm xúc của người cha đáng kính. Và hơn hết thảy, nó muốn gìn giữ hình ảnh hiếm hoi của cha Mareusis đang xúc động, càng lâu càng tốt.
Đóng khẽ cánh cửa lại, nó trở về phòng, chỉ mất chưa tới mười phút để nó thu xếp gọn gàng đồ đạc của mình vào chiếc túi xách nhỏ. Vốn dĩ nó cũng không có nhiều đồ. Với tay về khung cửa sổ, Bjorn gỡ cái dây chuyền có mặt thánh giá nó đã quấn lại trên khung cửa từ lâu, dẫu có dầm mưa dãi nắng vẫn sáng lên màu bạch kim.
Màu bạch kim ! Thứ màu làm nó nhớ tới thằng bé chạc tuổi mà nó vừa gặp cách đó vài ngày. Thằng đó có mái tóc dài màu bạch kim sáng khi đước nắng soi vào. Chỉ có điều đôi mắt nâu của thằng-đạo-chích lại u ám một cách đáng sợ, đối nghịch lại hoàn toàn với đôi mắt xanh của Bjorn. Mặc dù mới chỉ gặp nhau trong vài phút ngắn ngủi, và dù mẩu hội thoại của hai đứa có vẻ không trôi chảy lắm, nhưng ở Tolrine, tên của thằng bé tóc bạch kim, có một điều gì đó làm cho Bjorn tò mò.
Xốc túi xách lên một bên vai, nó quay lại nhìn căn phòng của mình lần cuối, rồi đóng cửa vào.
"Mình đã biết điều đầu tiên cần làm ngay khi rời khỏi đây rồi."
Bjorn tiến bước về phía cửa nhà thờ đang mở sẵn để đón giáo dân tới xưng tội. Nó không biết điều gì đang chờ đợi nó sau ngưỡng cửa đang ngập tràn ánh nắng vàng của buổi chiều tàn kia, nhưng nó biết nó đã sẵn sàng, với hành trang không gì khác ngoài những gì nó đã học được ở nhà thờ và, ừ, bản thân nó.
Một nụ cười nhếch mép chua xót hiện lên trong đầu nó, với dáng người cao gầy liêu xiêu, chiếc áo sơ mi màu đỏ của đất nung bụi bặm.
"Mình cần tìm Tolrine."
Nó mỉm cười sảng khoái, hít lấy bầu không khí quang đãng bên ngoài nhà thờ, rồi rảo bước như chạy về phía Nam thành phố, văng vẳng bên tai tiếng nói của Cha Mareusis:
"Chúng ta cần chia sẻ những gì ta học được, cần chia sẻ niềm vui và sự thánh thiện trong tâm hồn mình, chia sẻ cả những buồn khổ của thế giới ngoài kia..."
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen