"Êu ném tao chai nước, mày."
Tolrine thở hồng hộc, tựa tay vào thân cây, mặt cau có nhìn về phía thằng bạn. Bjorn đủng đỉnh lôi từ trong cái túi khoác sau lưng ra một chai nước đã hết một nửa, ném về phía Tolrine. Thằng-đạo-chích làm một hơi hết sạch chai, lấy tay chùi miệng rồi lại nhăn nhở:
"Mắc gì mà tao phải chơi với đám kia ?"
Bjorn quay lại nhìn đám Nấm Độc nhảy loi choi phía xa xa. Có vẻ bọn chúng đã bỏ cuộc đuổi bắt kéo dài cả tiếng đồng hồ với hai thằng bé. Nấm Độc, nhưng biết nhảy, và có hai con mắt nho nhỏ và mồm đi kèm với cái lưỡi dài ngoằng. Bọn chúng là tàn dư còn xót lại của cuộc chiến tranh hàng trăm năm trước. Không chỉ có vậy, vùng lục địa Rune Midgard còn rất nhiều các chủng loại khác nữa, nhưng nhìn chung chúng không bao giờ dám bén mảng tới gần các thành phố có con người sinh sống.
"Có vẻ như theo miêu tả của bà cô từ nhóm Eden, nhiệm vụ của chúng ta là săn Nấm Đỏ. Còn bọn này theo như tôi thấy thì là Nấm Độc."
Tolrine gắt lên:
"Cái gì cơ ? Ý mày là cả tiếng qua tao chạy cho chúng nó đuổi và mày chỉ việc đánh lén phía sau là công cốc hả ?"
Bjorn cười xuề xòa:
"Cậu cũng có làm sao đâu. Chỉ là chút luyện thể lực thôi mà, đằng nào cũng cần thiết để lên các mức nhiệm vụ cao hơn."
Tolrine bĩu môi, bắt đầu quang quác:
"Nhưng mà tao mệt. Vậy cái đám Nấm-đỏ-không-độc mắc dịch của mày đúng ra thì nó ở đâu ?"
Bjorn ngước nhìn lên cao. Mặt trời đang nghiêng dần về phía rặng cây phía bên trái nơi chúng đang đứng. Thằng bé tu sĩ nhìn tấm bản đồ được hội Eden đưa cho rồi lại lẩm nhẩm cái gì đó. Sau một hồi tính toán, Bjorn, với giọng nói chắc nịch, chỉ tay về phía Đông.
"Hướng này, hình như chúng ta đã đi quá xa rồi. Nên trở lại một chút kẻo đi xa nữa sẽ phải gặp mấy kẻ khó ưa hơn đấy."
Tolrine vùng vằng một lúc rồi nằm bẹp ra gốc cây táo gần đấy. Nó dài giọng ra và than thở.
"Tao mệttttt. Nếu mày biết số calo tao nạp vào trước khi đi và nhẩm tính được số calo mà tao phải tiêu nãy giờ thì mày sẽ hiểu."
Bjorn mỉm cười, gấp gọn quyển sách có bìa da màu nâu, trên đó có dòng chữ "Eden Group Missions" lại, rồi cất vào túi sách quen thuộc của nó. Sau đó nó lôi ra một quyển sách khác có dấu hiệp thánh giá bên trên ra, nhẹ nhàng ngồi xuống gốc cây, bên cạnh Tolrine, đủng đỉnh nói:
"Tốt thôi. Cậu có thể nghỉ một chút."
Bjorn ngồi đọc quyển sách được cha Mareusis tặng từ lâu, mặc dù đã đọc xong rồi nhưng nó vẫn thích đọc đi đọc lại nhiều lần. Nhưng lần này có vẻ nó không tập trung. Bjorn mải mê hồi tưởng lại một tháng qua sau khi rời khỏi nhà thờ và những câu chuyện thú vị đã xảy ra với nó. Ngay ngày thứ ba trong công cuộc tìm kiếm, thằng bé có con mắt xanh đặc trưng tìm gặp được thằng bé mắt nâu hổ phách trong một phiên chợ chiều tàn, tất nhiên là vẫn sau khi Tolrine thực hiện xong một phi vụ thành công khác của riêng nó. Hôm đấy trời mưa. Tolrine xuất hiện vẫn với mái tóc vàng đặc trưng mà nếu có nắng nó sẽ ánh lên sắc bạch kim, cùng với bộ quần áo lôi thôi hàng ngày giờ đang ướt đẫm. Lần này cậu trai trẻ chôm được một con dao tầm trung khá bén và tất nhiên, hai cái đùi gà. Và Bjorn vẫn vậy, thình lình lên tiếng khi Tolrine đã vào nơi ẩn nấp an toàn.
"Tôi đã nói lần trước rồi, làm vậy đâu có tốt đâu."
Tolrine giật bắn mình quay lại, không quên dút ngay con dao mới chôm được ra chĩa về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt của nó sắc lẹm và đầy thú tính, điều mà Bjorn không thể nào không ấn tượng được. Sau vài giây định thần và nhận ra "người quen cũ", Tolrine thu con dao lại, thủng thẳng gặm gà và đáp:
"Ờ, nhưng mà tao đói."
Bjorn hiểu rằng sau buổi gặp gỡ ngắn ngủi hôm trước, Tolrine đã chấp nhận cho nó đi vào vòng tròn tín nhiệm. Nó tiến tới mạnh dạn, vẫn hơi sờ sợ ánh mắt và con dao sắc như nhau kia, nhưng nhiều ngày tháng được dạy bởi cha Mareusis đã luyện cho nó sự bình tĩnh trong giọng nói:
"Tolrine, tôi đã tìm cậu vài ngày rồi."
Tolrine hơi giật mình, nó nuốt vội miếng gà to đang ngậm, quay ra, mắt đối mắt nhìn Bjorn:
"Mày ? Tìm tao ? Làm gì ?"
"Tôi cần một người bạn đồng hành."
"Xùy, khỏi đê."
Tolrine đứng dậy, phủi quần, điệu nghệ ném miếng xương gà ngay chóc thùng rác cách đó khá xa. Nó nhìn xuống Bjorn, thằng bé đang ngước lên, bằng ánh mắt mà-nó-cho-là-bề-trên:
"Đồng hành ? Tao không có định nghĩa bạn bè."
Nói rồi Tolrine rảo bước tiếp. Bjorn vẫn thản nhiên lên tiếng:
"Ừ thì tôi cần một cộng sự đi vậy. Và công việc này sẽ cho chúng ta nhiều tiền. Hoặc chí ít là đủ để mua thức ăn mà không phải mạo hiểm hàng ngày."
Nó có thể thấy thằng bé nó đang cố thuyết phục khựng bước trong một phần giây, rồi vẫn cố chấp bước tiếp.
"Và nếu ổn thỏa, chúng ta sẽ có đủ kinh nghiệm thực chiến để có những lựa chọn cao hơn. Cậu biết đấy, các cấp bậc cao hơn trên lục địa này."
Lần này thì Tolrine dừng hẳn lại. Bjorn hiểu rằng thằng bạn đang lưỡng lự ghê lắm. Thằng-đạo-chích quay lại, tiến nhanh về phía Bjorn và vẫn nhìn bằng kiểu ánh mắt khi chuẩn bị bỏ đi, nó nói, giọng đanh lại:
"Ý mày là sao ?"
"Cậu biết nhóm Eden chứ ?"
"Có biết, toàn lũ hợm hĩnh. Cái gì mà "thay đổi thế giới này" chứ ?"
"Thôi nào, đừng khắc nghiệt thế. Họ sẽ cho chúng ta việc làm, chúng ta hoàn thành, nhận tiền, nhận giấy tờ chứng minh thực chiến, và khi chúng ta đã xong mục tiêu của mình, cậu có thể tiếp tục làm những gì cậu muốn." Bjorn trình bày kế hoạch của mình, không quên lấn tới thêm một câu động tới nỗi lòng của Tolrine "chẳng hạn như sống lang thang và làm những việc khó khăn mà tôi biết cậu cũng chẳng thích thú gì."
"Mày.." Tolrine giận giữ, hầm hầm định bỏ đi.
"Vậy ra cậu cũng còn lòng tự tôn. Vậy mới có thể là cộng sự của tôi được chứ." Bjorn cười thầm. Mặc dù còn nhỏ, nhưng vốn kiến thức về tâm lí con người của nó là không thể xem nhẹ. Bởi đó chính là bài giảng nó thích nhất của cha Mareusis. "Thôi nào Tolrine, chúng ta còn nhiều thời gian để làm những việc lớn hơn thế. Cậu có mục đích riêng của cuộc đời cậu, tôi cũng vậy."
Những lời nói này đánh thẳng vào tâm trí của Tolrine. Bjorn không thể quên được phản ứng rất trẻ con khi ấy của Tolrine, bất chấp vẻ bề ngoài thấm đẫm sương gió và bụi bặm. "Suy cho cùng, vẻ bất cần của mỗi con người chỉ là vỏ bọc cho một con tim đang thổn thức bên trong." Cha Mereusis đã đúng.
Tiếng mưa rơi lộp độp va vào những ống nước kim loại phía trên cao. Ngoài kia, những dòng người vội vã chạy mưa sau một phiên chợ mệt mỏi. Họ về với gia đình, về với tổ ấm sau một ngày dài bộn bề những lo toan. Và ở đây, hai đứa trẻ chưa lớn đủ im lặng trong những dòng suy nghĩ nặng nề. Tolrine ngửa cổ lên, hít lấy một hơi đầy mùi ẩm thấp của con ngõ nhỏ, nói bằng giọng thỏa hiệp.
"Tao sẽ thử. Mày có tài thuyết phục đấy. Nhưng tao là chỉ huy."
"Trẻ con thật." Bjorn thầm nghĩ. Và quả đúng thế thật, càng về sau, Bjorn càng quen dần với sự trẻ con tới bất ngờ đến từ thằng bé cao, gầy và đầy bụi bặm kia.
Những ngày tháng sau đó, Tolrine và Bjorn, hai "cộng sự bất đắc dĩ" theo cách nói của Tolrine, đã hoàn thành một lượng lớn kỉ lục các nhiệm vụ của nhóm Eden trong thời gian ngắn. Bất chấp sự khác nhau giữa hai dòng đời và hai tư tưởng, chúng nó phối hợp ăn ý một cách kì lạ. Bjorn có sự hiểu biết rộng lớn về các chủng loại, sức chịu đựng tốt và hơn hết thảy là các kĩ năng trị thương, thứ đã cứu sống hai thằng rất nhiều lần. Tolrine ngược lại, không tinh tế và cẩn thận như thằng bé tu sĩ, lại có kĩ năng dùng dao, tốc độ nhanh như con mèo hoang, và theo như nhận xét của Bjorn, một sức mạnh như của một loài thú lớn.
Các nhiệm vụ tìm đồ, giúp đỡ người già và khuân vác cứ lần lượt được chúng làm hết, rồi cũng tới lúc chúng đủ khả năng để thuyết phục hội Eden cho đi xa ra khỏi thành phố, và tiêu diệt các nhóm quái vật nổi loạn, hoặc ăn cắp một món hàng nào đấy bọn quái vật đang giữ. Các nhiệm vụ này khó hơn, đòi hỏi kĩ năng nhiều hơn và tất nhiên là mạo hiểm hơn, thế nhưng chẳng biết vì tư chất hay may mắn, Tolrine và Bjorn, bộ đôi cọc cạch lại có thể vượt qua rất dễ dàng. Dần dần, nếu hai đứa làm tốt, chúng sẽ được gửi tới những nơi xa thành phố hơn, đồng nghĩa với việc đám quái vật và thú hoang sẽ hung dữ hơn.
Dòng hồi tưởng của Bjorn bị cắt ngang khi Tolrine bật dậy, quay ra hỏi thằng cộng sự bất đắc dĩ với giọng ngái ngủ:
"Nghĩ lại thì cả thành phố rộng lớn có bao nhiêu người, tại sao hôm đấy mày lại phải tìm tao cho bằng được ?"
Bjorn bật cười. Nếu đoán không nhầm thì nãy giờ cậu bạn của nó cũng nằm suy nghĩ miên man về chuyện ba tháng trước. Nó nhìn dọc xuống chân ngọn đồi, xa xa là thành phố Prontera lộng lẫy đang chìm đắm trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Bjorn nói bằng giọng nhẹ bẫng:
"Tôi khá ấn tượng với tốc độ của cậu. Đấy là điều đầu tiên."
"Xì, còn phải nói, hồi ở trường Tập Sự tao luôn là người nhanh nhất."
"Ngoài ra thì tôi không biết nên diễn tả ra sao."
Và đúng là nó không biết diễn tả ra sao. Bjorn cảm thấy ở Tolrine cũng có một tư chất nào đấy, như một con thú dữ tiềm ẩn, đầy giận dữ và phẫn nộ với cuộc sống. Nhưng ở một mặt khác, thằng bé nhanh nhẹn này lại sở hữu thần thái thu hút được người khác, điều mà làm cho Bjorn, một người ghét những điều sai trái, lại cảm thấy tò mò.
"Vớ vẩn. Kể ra thì như thế này cũng tốt cho tao, đỡ ăn trộm ăn cắp rồi đi ngủ bụi ha."
Tolrine đứng dậy, vươn vai theo thói quen. Trời sắp tối, và nó thì muốn hoàn thành nốt nhiệm vụ này trước khi lết về Prontera và đánh một giấc ngon lành.
"Đi đường nào, mày ?"
"Cậu đã hỏi rồi mà. Phía Đông, tôi bảo phía Đông."
"Ờ hén, phía Đông là bên nào mày ?"
"Ở bên tay phải của cậu."
"Ồ, ờ cơ mà bên phải là bên nào cơ ?"
Bjorn cố giấu một trận cười ra trò khi đứng dậy, rảo bước ngược hướng mặt trời đang lặn. Phía sau lưng nó, mặt trời hấp hối một màu cam rực rỡ. Tolrine lật đật chạy theo sau.
"Cậu là thằng trẻ con nhất mà tôi từng gặp." Bjorn thốt lên.
"Mày chỉ giả vờ đạo mạo thôi, cái thằng-sợ-côn-trùng-suýt-ngất-xỉu." Tolrine ngoạc mồm cãi lại.
Và hai cậu trẻ vẫn cự nự với nhau dù bóng hai đứa đã khuất dạng sau rặng cây.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen