"Cạch."
Thằng nhóc bốn tuổi bật dậy, nhảy ngay xuống giường và vội vã xỏ chân vào đôi dép bông trắng muốt ưa thích. Nó chèo lên chiếc ghế đôn đã được đặt sẵn và đẩy cửa lao ra hành lang chính của căn nhà. Phía cuối hành lang, ba của Tolrine, giả thuật gia nổi tiếng Engquist "The Creator" Erikson, khe khẽ đóng cửa để tránh tiếng ồn. Ông quay ra, cởi áo choàng treo lên giá, dựa chiếc gậy chống vào góc và không quên bỏ con mắt kính một bên của ông vào túi quần. Tất cả các hành động ấy vừa xong thì cậu nhóc quỷ lao tới ôm chầm lấy chân, và cũng như một thói quen, ông cúi xuống bế xốc con trai của mình lên, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng một lúc đủ lâu cho một ngày dài mệt mỏi. Tolrine nhanh mồm nhanh miệng hỏi ba dồn dập:
"Ba, ba đi làm về ! Hôm nay ba có mệt không ba ? Ba về muộn 2 phút so với giờ hẹn của ba con mình rồi ! Ba ơi mai con đi trường tập sự, ba có đưa con đi được không ba ? Ba ơi, con hơi sợ."
"Từ từ đã nào con trai." Engquist từ tốn trả lời "Cho ba thở đã. Ba đã chạy một đoạn đường dài về nhà cho kịp giờ chúng ta đã hẹn."
Nuốt lấy một hơi không khí đầy mùi sữa từ miệng Tolrine, Engquist vừa bế con trai vào phòng tắm vừa nói:
"Tolrine, hôm nay con quên làm chuyện gì nhỉ ?"
"Con biết rồi." Tolrine ỉu xìu tụt xuống từ tay ba "Đánh răng."
Tranh thủ lúc cậu con trai uể ải "chà xát cây gậy vào hàm răng non nớt" theo cách nói của Tolrine, Engquist vào phòng ngủ thay đồ. Công việc gần đây khá bận rộn khiến ông thường xuyên về nhà muộn và không đủ thời gian chăm sóc cho cậu trai bé bỏng. Việc nhà và nấu ăn cho Tol, ông phải nhờ tới cô hầu gái Alice. Vốn quen cảnh "gà trống nuôi con" từ lâu, nhưng sau những ngày dài thực sự mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy cậu con trai nhỏ phải chờ đợi một mình, ông không tránh khỏi những cảm xúc yếu đuối. Ông liếc tìm khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc. Bức ảnh chụp một người phụ nữ rất đẹp với mái tóc dài vàng óng, thậm chí dưới ánh nắng mặt trời còn ánh lên màu bạch kim. Cô mặc một chiếc váy dài màu tím than đúng theo mốt của thời đại ấy, đi kèm với chiếc mũ rộng vành màu hồng nhạt. Engquist nhìn ngắm người vợ quá cố của mình một lúc lâu. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày cô ấy mất, nhưng từng ấy thời gian đã trôi qua, chưa một phút giây nào ông quên được hình bóng cô. Engquist thở dài và thì thầm: "Anh nên làm gì đây ?". Ông cầm bức ảnh lên, đặt một nụ hôn vội vàng lên bề mặt kính lạnh lẽo rồi chìm vào miên man những dòng suy nghĩ và hồi tưởng.
"Ba ba ba, con xong rồi nè ba !" Tolrine đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng ngủ, với một chút ít kem đánh răng còn sót lên bên má trái.
Engquist giật mình đặt khung ảnh xuống, quay lại cười âu yếm với thằng nhóc quỷ. Ông tiến tới cửa, quệt đi vết kem trên mặt thằng bé và (lại một lần nữa) bế Tolrine lên giường:
"Mai mấy giờ con phải có mặt ở Trường ?"
"Chín giờ sáng ba à !"
"Vậy là con cũng còn 8 tiếng để ngủ đấy nhỉ ? Vừa nãy con vừa nói con sợ. Nói cho ba biết điều gì làm con sợ nào ?"
"Ba, có phải bọn con sẽ phải làm một bài kiểm tra định hình tính cách phải không ba ?"
"Ừ đúng rồi, nhưng nó cũng không quan trọng. Vì lựa chọn vẫn là của bọn con."
"Sẽ ra sao nếu bài kiểm tra nói con sẽ trở thành một Đạo Tặc, hay một Sát Thủ, hay một .. Thầy Tu hả ba ?"
Engquist không thể không cười với cái suy nghĩ cậu nhóc bé bỏng của mình lại trở thành Thầy Tu với cái đầu trọc lóc. Nhưng ngay lập tức ông giữ được nét mặt bình tĩnh và từ tốn dặn dò con:
"Chỉ có con mới lựa chọn mình trở thành con người như thế nào, Tol ạ. Và con muốn mình sẽ trở thành ai nhỉ ?"
"Giả thuật gia !" Tolrine nói với vẻ mặt đầy phấn khích mà kể cả trong bóng tối Engquist vẫn có thể nhìn ra. "Con muốn trở thành một Giả Thuật Gia như ba."
"Con trai, dòng họ Erikson sẽ rất tự hào nếu như chúng ta có tới hai Giả Thuật Gia nổi tiếng. Thế nhưng cũng không vì thế mà ba buồn phiến nếu như con trở thành một Thầy Tu, và ừm.. Đạo Tặc." Engquist khẽ nhăn trán.
"Con đâu có muốn." Tolrine cười khanh khách.
"Đừng cảm thấy áp lực, con trai ạ." Engquist xoa lưng cho cậu con trai nghịch ngợm vừa nằm úp xuống mặt đệm. "Thế giới này là của các con, một thế hệ mới."
"Thế hệ là gì hả ba ?"
Tolrine hỏi, nhưng nó không cần một câu trả lời. Đôi mắt của cậu bé đã trĩu nặng, và bây giờ, trong vòng tay của người thân duy nhất còn lại của nó, Tolrine có thể chìm vào giấc ngủ ngon lành. Màn đêm và sự im lặng bao chùm lấy căn phòng chưa được bao lâu thì Engquist lên tiếng. Ông không chắc Tolrine có còn đủ tỉnh táo để nghe và hiểu không, nhưng ông vẫn nói, như thể tự dặn lòng mình.
-"Tol này, con có đôi mắt của ba, và con có màu tóc của mẹ."
-"Và dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng ba mẹ luôn yêu thương con."
Trong màn đêm, cậu bé bốn tuổi nhoẻn miệng cười.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen