Dienstag, 22. Juli 2014

Chapter 4: "Tao cảm thấy như bị tăng động."

"Mày có thấy là oánh lộn hoài với đám Nấm Đỏ, Giọt Nước, Châu Chấu Voi hầm bà lằng các thể loại bắt đầu bị nhàm chán rồi không ?"

Tolrine đưa ra câu hỏi trong khi hai tay khệ nệ vác đống tạp phẩm thu gom được từ đám quái vật bị chúng tiêu diệt ở mạn Tây thành phố Prontera. Đống đồ này Bjorn và Tolrine sẽ đem bán cho các tiệm tạp hóa hoặc tiệm thịt để kiếm thêm chút đồng ra đồng vào. Khi có nhiều tiền, hai thằng bé dự định sẽ hiên ngang bước xuống khu chợ sầm uất nhất ở cổng Nam để mua nhiều trang bị cao cấp hơn. Như thế chúng có thể đi xa hơn khỏi thành phố và đụng độ những con quái vật to lớn hung hãn hơn, sau đó lại vác về các món có giá cao hơn, rồi lặp lại từ đầu. "Một vòng tròn luẩn quẩn để vươn lên." Tolrine nghĩ.

"Ừ. Chúng ta thậm chí đã có thể đương đầu với đám Nấm Độc cách đây ba ngày. Mà so với Nấm Độc thì tụi này chưa là gì cả. Có lẽ tôi nên nói chuyện với cô Boya và xin phép được làm nhiệm vụ vượt tuổi thôi."

Bjorn uể oải đáp, tay cũng bận rộn với đống túi đồ to chẳng kém gì bên Tolrine. Hai đứa chúng nó đã có một ngày dài thành công. Tốc độ tiến bộ của hai thằng bé là không tưởng, bởi vì ở tầm tuổi mười hai như chúng, đám trẻ con thậm chí còn chưa dám đi xa hơn khỏi thành phố ba bước chân. Vậy mà chỉ sau chưa tới một tuần lễ được gửi ra "thực địa", hai cậu trai đã "gần như là" đùa giỡn với đám quái vật lâu bâu gần Prontera.

Rẽ vào khu cửa hàng tạp hóa, Bjorn đặt nhẹ nhàng hai túi đồ lên trên mặt bàn trước mặt ông chủ tiệm, trong khi Tolrine thô lỗ thì quăng phịch xuống đất, làm đồ đạc đổ tràn ra miệng túi. Ông chủ tiệm tạp hóa cười rất tươi với hai đứa nhóc, kiểm tra một lượt các món hàng đem đến, phân loại và lọc ra những thứ không dùng được.

"Của các cháu có từng này thứ dùng được, ta sẽ trả năm nghìn zeny cho tất cả, chịu không ?"

Zeny là giá trị tiền thống nhất của tất cả các thành phố và vương quốc ở lục địa Rune Midgard thời bấy giờ. Bjorn nhẹ nhàng gật đầu. Sinh ra trong một gia đình giàu có, lại sống ở nhà thờ từ bé, Bjorn gần như hoàn toàn không bị ma lực của đồng tiên chi phối. Với nó, nhiều hay ít chẳng quan trọng, miễn là những đồng tiền ấy được kiêm từ sức lực chân chính. Nhưng Tolrine thì không.

"Cái gì cơ, ông già ? Ông nhìn tụi này là trẻ con mà tính bắt nạt hả ?"

Nó chỉ tay vào từng món đồ và đọc sành sỏi giá của từng món hàng. Bjorn định can lại nhưng cũng chẳng còn sức, đành ngại ngùng nhìn ông chủ tiệm và gãi gãi đầu.

"Này nhé, đám chân châu chấu này ở ngoài chợ người ta mua hơn hai mươi zeny một cặp đấy. Còn cả mấy thứ nấm này nữa, các nhà Giả Thuật Gia rất cần để chế tạo thuốc, đảm bảo họ sẽ mua giá cao gấp ba lần giá của ông ! Rồi thứ này..."

Nhiều năm lảng vảng ở những khu chợ giúp cho Tolrine cập nhật giá các món hàng cực nhanh. Và thằng bé cũng quá quen với cảnh mặc cả giá tiền cho một thứ đồ nào đấy, dù là nhỏ nhất. Mặt ông chủ tiệm bừng lên màu đỏ pha trộn giữa tức giận và đôi chút xấu hổ trong khi Tolrine lải nhải về giá các món đồ. Để tránh làm to chuyện và mất các khách hàng khác, ông đành dịu giọng:

"Thôi được rồi, thằng quỷ ranh. Ta trả tám nghìn zeny."

Tolrine có vẻ còn chưa thỏa mãn với giá tám nghìn, nhưng nó chẹp miệng ra vẻ:

"Vẫn chưa đúng giá đâu, nhưng tôi đang vội thế nên tạm chấp nhận được. Bjorn !"

Nó búng tay cái tách một cái đầy điệu nghệ, ý ra hiệu cho Bjorn tới nhận tiền. Hai thằng bé đã tranh cãi vụ thủ quỹ khá lâu cho tới khi Bjorn nói rằng sẽ cho Tolrine nằm trên tầng giường cao ở nhà trọ chúng nó thuê hàng đêm. Tolrine là thằng trẻ con và nó khoái vụ được nằm ở trên cao. Thế nên Bjorn được quản lí số tiền chung chúng kiếm được từ tạp phẩm và hội Eden. Không phải vì Bjorn tham lam gì, đơn giản là vì nó sẽ biết cách tiêu tiền hơn Tolrine.

Xong xuôi, hai đứa rảnh tay để bước vào trung tâm của hội Eden. Đấy là một tòa nhà rất rộng, hai tầng, xây dựng theo kiểu hơi cách tân. Nơi đây bây giờ đang đầy ắp người và gần như lúc nào cũng vậy. Hội Eden mới được thành lập sau vụ thảm họa ở thành phố sa mạc Morrocc cách đây vài năm, họ có những ý tưởng đổi mới và đã giúp đỡ cho cuộc sống ở Rune Midgard dễ thở hơn rất nhiều. Mô hình hoạt động của Hội rất đơn giản: phía góc bên trái cuối căn phòng tiền sảnh là bảy tấm bảng lớn, trên đó in những tớ giấy ghi nhiệm vụ của Hội gửi tới các thành viên. Người ta chỉ việc đi tới, tìm nhiệm vụ phù hợp với năng lực và sở trường của mình, cầm theo tờ giấy đấy và vác về kèm theo minh chứng khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Các thành viên sẽ được trả tiền và được Hội Eden công nhận một vài điểm "Kinh nghiệm thực chiến" cho mỗi nhiệm vụ thành công.

Các nhiệm vụ tuy đa dạng nhưng cũng phân chia theo bảy cấp bậc. Ở tấm bảng đầu tiên bên tay trái thường chỉ có các nhiệm vụ lặt vặt như giúp đỡ người già chuyển nhà, hoặc tìm thú nuôi bị lạc, hoặc chuyển phát các món hàng qua các vùng lân cận. Mấy vụ này thì chỉ được trả tiền công chứ không có điểm "thực chiến". Nhưng tấm bảng cuối cùng, ở cấp độ khó nhất thì lại khác. Tolrine để ý ba tờ giấy ghim trên tấm bảng ấy đã hơn hai tuần nay chưa ai động vào. Nó tò mò tới gần đọc tờ giấy thứ nhất:

"Nhiệm vụ có độ khó tám mươi trên một trăm: Săn thủ cấp của mười lăm Nhí Quỷ Vương."

Dưới dòng chữ đó là tấm hình phác họa một thứ sinh vật đen xì, thấp bé, hai con mắt lí nhí trắng dã, và hai thứ có vẻ như là tay đang cầm một cây đinh ba to đùng.

"Ngó cái này nè, mày. Nhìn chúng nó ngộ dữ, chắc cũng không khó nhằn lắm đâu nhỉ ?" Tolrine cười cợt.

"Ừ nhìn ngộ thiệt. Nhưng tôi nghe nói chúng nằm sâu trong vùng lục địa Niffheim. Và rất nhiều các Hiệp Sĩ và Chiến Binh Thập Tự đã ngã xuống vì chúng đấy." Bjorn xuất hiện từ đâu đó tới bên cạnh Tolrine, nói với giọng cẩn trọng.

Nụ cười trên môi Tolrine tắt ngấm. Nó lè lưỡi rồi lăng xăng chạy ngược lại 4 tấm bảng và chỉ tay:

"Mày nhắm xem tụi mình có làm được đống nhiệm vụ cấp độ ba mươi này không ?"

"Tôi vừa nói chuyện với cô Boya trong khi cậu mải mê ngắm đám Nhí Quỷ Vương kia rồi. Cô ấy đã cho phép chúng ta làm đống nhiệm vụ ở bảng ba này. Nhưng với điều kiện hai đứa mình phải đầu tư một bộ cánh và vũ khí trông ... ổn hơn chút."

Tolrine cúi xuống nhìn bộ quần áo nó đang mặc. Chiếc áo sơ mi màu đỏ nung vốn dĩ tàn tạ nay còn thê thảm hơn với những vết rách te tua, dính đầy những vết máu ( của cả nó lẫn đám quái vật ), và cả những thứ chất nhầy của đám Châu Chấu Voi. Con dao sắc lẹm ngày nào nó ăn cắp được bây giờ cũng mòn vẹt, mẻ lỗ chỗ và cảm tưởng như sắp gãy tới nơi. Nó nhìn sang phía Bjorn. Bộ giáo phục cấp thấp của thằng bé tu sĩ chỉ đỡ thê thảm hơn một chút. Màu nâu của tấm áo chùng đã bạc đi vì sương gió, cũng rách lỗ chỗ, nhưng không bị dính chút máu nào. Cây gậy nhỏ nhắn, vũ khí ưa thích của Bjorn, cũng đã nứt mẻ nhiều chỗ.

Hai đứa im lặng một lúc rồi cuối cùng Bjorn cũng lôi ra một quyển sổ nhỏ bên cạp quần, lẩm nhẩm một chút rồi lên tiếng:

"Ờ, chúng ta đang có .. xem nào.. sáu mươi chín nghìn zeny."

Bjorn lại cắm cúi vào quyển sổ, rồi nó nói tiếp:

"Vậy mỗi đứa chúng ta sẽ có hai mươi nghìn zeny để sắm sửa. Cậu có muốn tự đi mua sắm cho bản thân không ?"

Tolrine có một cảm giác kì lạ lâng lâng trong người. Lần đầu tiên trong đời nó "sở hữu" một số tiền lớn đến thế, lại còn do tự nó kiếm được. Thằng bé có thể hình dung ra cảnh nó mang trên người những thứ trang phục đẹp mắt, những cây kiếm dài sắc bén đang được bày bán ngoài chợ. Nó toan bắt đầu hành động gật đầu lia lịa cực kì trẻ con của mình thì Bjorn hoàn thành nốt câu nói:

"Nhưng tôi nghĩ là chúng ta nên đi cùng nhau. Tôi biết cái gì tốt mà chúng ta sẽ cần."

Tolrine ỉu xìu. Nó thầm nghĩ biết thế nó đã không đổi vụ thủ quỹ cho cái giường tầng trên. Mặc dù khó chịu ra mặt vì không được đáp ứng vụ mua những món đồ long lanh theo ý riêng, nhưng thằng bé mắt nâu hiểu rằng khi có thằng-cộng-sự-bất-đắc-dĩ-chuyên-ra-vẻ-đạo-mạo kia đi cùng, nó sẽ không phung phí số tiền quý giá vô những món hàng vô bổ.

Hai cậu trai trẻ tản bộ dọc dãy phố Lớn về phía cổng Nam của thành phố. Chúng để ý từng quầy hàng một cách cẩn thận, lúc đầu thì bàn luận với nhau khá tử tế, đi tới cuối đường thì Tolrine bắt đầu dỗi và chọn cách im lặng. Tới cuối buổi, khi phiên chợ đã tàn, Tolrine và Bjorn tay xách nách mang mấy túi đồ về phòng trọ. Chúng đã mua được một bộ quần áo cho mỗi đứa, một ít thuốc bôi vết thương, một quyển sách dạy thần chú trị liệu khá hiếm ( mà nhờ công Tolrine mặc cả kèm theo nhiều lời đe dọa nên chúng mua được dù cho Bjorn không đồng tình với kiểu mua hàng này lắm ) và một con dao găm to bản dành riêng cho thằng-đạo-chích. Tolrine thì thích có một cây kiếm hơn ( vì trông sẽ oai hơn ) nhưng Bjorn thì khẳng định kiếm quá nặng nề và chậm chạp, không quên khéo léo nịnh rằng với tốc độ của nó, những thứ vũ khí nhỏ như dao găm sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.

Tolrine nhanh chóng đòi mặc bộ quần áo mới, nhưng Bjorn không cho phép chừng nào nó còn chưa chịu đi tắm rửa. Sau khi thằng nhóc tóc bạch kim bỏ ra khỏi phòng với vẻ vùng vằng, Bjorn bắt đầu mở quyển sách thần chú ra đọc. Mấy vụ phép thuật trị thương này đòi hỏi sự khéo léo ghê lắm, thứ mà chắc chắn thằng-vừa-trẻ-con-vừa-manh-động kia không có, thế nên dù chẳng thảo luận gì cả nhưng thằng bé tu sĩ hiểu rằng nó sẽ đảm nhận vụ học thuộc mấy thứ phép thuật này để hỗ trợ cho Tolrine khi đi ra xa hơn khỏi thành phố Prontera.

Hóa ra các phép thuật này không được viết nên bởi các bậc thầy Phù Thủy hay Triết Gia nổi tiếng, nó được viết bởi chính những thế hệ đi trước của Bjorn: các tu sĩ trong nhà thờ. Nó nôn nóng lật nhanh các trang giấy quý giá, nhưng càng về sau các văn bản càng khó hiểu, thậm chí còn được chèn thêm bởi những ngôn ngữ lạ khác, thế nên Bjorn lại đành lật ngược trở về trang đầu tiên:

"Phép thuật hỗ trợ: Tăng tốc. Phép thuật sử dụng sẽ giúp cho tốc độ phản xạ và di chuyển của người sử dụng hoặc người được ếm lên tăng gấp đôi...."

Tolrine lao vào phòng, chẳng thèm mặc lại đống quần áo cũ. Nó cứ thế tồng ngồng xộc vào, xé tung đống giấy bọc bộ cánh mới của nó ra và ướm vô người. Bjorn đã chọn cho Tolrine bộ quần áo gần giống phong cách cũ, chỉ khác là chiếc áo khoác mới màu xám tro, áo phông cùng quần đều màu đen được làm bằng chất liệu co dãn tốt. Như thế, theo lời thằng-cộng-sự-phiền-phức, thì Tolrine sẽ di chuyển thoải mái hơn.

"Thoải mái chứ ? Con dao mới của cậu, tôi đã dắt vào thắt lưng treo trên cánh cửa. Từ giờ đừng vứt dao bừa bãi nữa."

Bjorn mỉm cười tự hào nhìn thành quả của mình. Nó cũng chọn được cho bản thân bộ áo chùng tu sĩ màu tím than cùng với cây gậy mới. "Tụi mình đã chuẩn bị kĩ càng đầy đủ lắm rồi." Nó thầm nghĩ.

Trước khi hai đứa đi ngủ, Bjorn gấp quyển sách lại một cách từ tốn, để lên đầu giường rồi đưa mắt tìm Tolrine. Nó bắt gặp thằng bé đứng tựa lưng bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, như thể đâu đó phía bên ấy có một thứ gì đó mà Tolrine đang mong chờ lắm. Bjorn im lặng thêm ít lâu rồi giả bộ bằng giọng tự nhiên hết sức có thể, nó hỏi:

"Tolrine này, tôi nhờ cậu một việc được không ?"

Tolrine bị đứt mạch suy nghĩ, nó quay qua phía Bjorn, nhăn nhó tiến về phía thằng cộng sự, hất đầu thay cho việc trả lời. Bjorn có vẻ hồi hộp, chỉ nói rất nhỏ như thì thầm:

"Đứng yên nhé, Tolrine. Nếu không thì sẽ hỏng đấy."

Tolrine chưa kịp hiểu thằng cùng phòng đang nói về điều gì thì đã nghe tiếng Bjorn lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ kì lạ:

"Increase Agility !"

Việc diễn ra sau đó trong căn phòng trọ nhỏ trật hẹp thật sự kì diệu đúng như phép màu. Một luồng gió chẳng rõ từ đâu sinh ra cuộn quanh cơ thể Tolrine lần lượt từ chân lên tới đỉnh đầu rồi mờ dần đi, như thể làn gió đã đi vào bên trong cơ thể cậu trai. Rất từ tốn, Bjorn mỉm cười đầy đắc ý rồi rút ngay cây gậy cũ để sẵn ở đầu giường ra, chẳng báo trước điều gì, ném mạnh về phía cậu bạn. Chỉ như chớp mắt, Tolrine giơ tay lên bắt lấy cây gậy đang lao tới.  Tay vẫn còn run run, hẳn là Tolrine cũng bất ngờ vì mình đã kịp phản ứng với cái tình huống kì cục vừa rồi. Đôi mắt nâu sắc lẹm hết nhìn cây gậy rồi lại ngó sang Bjorn, ngơ ngác.

"Mày vừa làm cái trò gì vậy ?"

Bjorn chưa vội đáp, nằm xuống và lại mở quyển thần chú ra:

"Một mẹo hay ở trong quyển sách này. Quý giá thật. Chúng sẽ giúp tụi mình rất nhiều đấy nhé."

Tolrine đi bộ nhanh như gió lòng vòng trong căn phòng, xem chừng có vẻ bứt rứt lắm. Nó nửa thấy mừng vì cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, thí nghiệm ném cây gậy vừa nãy của Bjorn cũng chứng minh rằng tốc độ phản xạ của nó tăng lên, nhưng nó cũng bắt đầu thấy lo lo vì cái cảm giác rạo rực muốn được vận động nhiều hơn, như thể là nếu dừng di chuyển thì nó sẽ bị khó chịu dữ lắm.

"Tao không biết cái trò mày làm có giúp gì chúng ta hay không, nhưng làm ơn đừng dùng trước khi đi ngủ. Tao cảm thấy như bị tăng động." Nó nói với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường.




Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen