"Không có tao mày thảm dữ. Dù gì cũng cảm ơn vì chai nước."
Tolrine quệt vết máu còn dính lại trên con dao của nó lên lông con Sasquatch, tạo thành một vệt đỏ loang lổ trên bộ lông xám. Con Sasquatch đang dẫm lên người Bjorn gầm lên đầy tức giận rồi phóng bằng cả bốn chân về phía Tolrine. Nó táp trượt, vì Tolrine đã lách người đầy điệu nghệ sang một bên và chạy về phía Bjorn. Nó toan đỡ thằng cộng sự bất đắc dĩ dậy nhưng Bjorn gạt đi và lẩm bẩm:
"Khỏi, chắc là gãy xương rồi chứ đứng sao nổi."
Rồi vẫn nằm bẹp một chỗ, Bjorn nhanh trí thao tác ngay phép thuật cuối cùng vào Tolrine: "Increase Agility." rồi gào lên, bất chấp cơn đau ở lồng ngực đang làm nó khổ sở:
"Giải quyết nhanh con Sasquatch này rồi cứu cô bạn đằng kia đi."
Phía xa, nàng Kiếm Sĩ vẫn đang vất vả né tránh những ngón đòn nguy hiểm ngày một hung bạo hơn của Leib. Nắm được tình hình một cách nhanh chóng, Tolrine cưới cợt ra vẻ khoái lắm rồi lao đi:
"Ra là đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Đồ Tu Sĩ dại gái."
Một tia chớp đen loáng lên, lao thẳng về phía con Sasquatch còn lại. Con gấu xám không ngần ngại vung một cái tát khác về phía Tolrine, nhưng thằng đạo chích rẽ ngoặt sang một bên, nhẹ nhàng như khi nó ăn trộm hai cái đùi gà ở cổng Đông Prontera vào cái ngày hai thằng bé gặp nhau, rồi tiện tay đâm luôn con dao vào chân trước của Sasquatch. Con gấu rú lên đau đớn rồi loay hoay quay lại tìm Tolrine. Nhưng thằng bé nhanh nhẹn lách người vòng ra sau rồi vung thêm một nhát dao nữa vào chân sau con xám hung hãn. Tolrine ngoạc mồm về phía Bjorn trong khi con Sasquatch thứ hai đổ gục xuống bên cạnh con đầu tiên đang nằm rên rỉ.
"Hóa ra cái trò ăn trộm ăn cắp học được ở Prontera cũng rèn luyện tao khá hén, Bjorn ?" Tolrine cười đắc thắng rồi lại lao vun vút về phía con gấu tím đầu đàn. Bjorn nhìn thằng bạn bằng con mắt nể phục và đáp lại yếu ớt, mặc dù không biết cậu bạn nó có nghe thấy không:
"Chẳng có gì hay ho đâu !"
Leib là con đầu đàn, thế nên nó cũng nhanh nhẹn và thông minh hơn đám thuộc hạ. Cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc đang lao tới, dù chưa biết là thứ gì, con gấu tím nhảy lùi lại phía sau, vừa kịp lúc tránh được một nhát đâm chí mạng của Tolrine. Thằng đạo chích dừng lại, xoay xoay con dao đầy điệu nghệ trên tay, không quên chào hỏi cho ra trò với cô bé Kiếm Sĩ:
"Xin chào ! Đằng ấy là con gái mà dễ nể thật nha."
"Tôi là một Kiếm Sĩ đầy tự hào tới từ Izlude." Cô gái nhăn nhó vung vẩy cây kiếm cho đỡ mỏi tay. "Và cậu nhanh nhẹn đấy."
"Cảm ơn quý cô vì lời khen, còn bây giờ thì đứng đó và thưởng thức đi."
Tolrine chỉ kịp để ý thấy mái tóc đen tuyền của cô gái tung bay trong gió rồi lại lao đi. Nó tấn công tới tấp đến mức con gấu Leib chỉ biết lùi dần lại. Những đường dao lóe sáng vun vút chỉ nhắm tới những điểm không chí tử của con gấu đều bị gạt đi và nó không thể tấn công vào chỗ hiểm được. Mọi việc cứ kéo dài như vậy gần mười phút với hai cặp mắt mở tròn ngạc nhiên đầy thán phục cuả Bjorn và cô bé Kiếm Sĩ. Tiếng kim loại va đập vào tiếng móng vuốt tạo nên một âm hưởng nghe rất chói tai. Tolrine cứ nhảy tới nhảy lui một cách tài tình, tránh né những đòn tát, cắn, húc điên loạn của Leib, phản đòn bằng những đường dao sắc bén chết người chẳng kém.
Thời gian trôi qua, Tolrine hiểu rằng nó đang dần gặp bất lợi khi hiệu lực phép thuật của Bjorn gần hết. Nó vội vàng né một đòn từ Leib, đôi chân loạng chạn vì đã thấm mệt, thằng bé tóc bạch kim vấp phải một hòn đá và bổ nhào ra đất. Con gấu đầu đàn, nãy giờ chờ đợi, nhận ra thời cơ liền lao tới với toàn bộ sức mạnh của cơ thể hơn hai tạ.
"Ối a, hòn đá chết tiệt."
Thế rồi mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tolrine thấy mái tóc đen dài vụt xuất hiện sau lưng con Leib, một đường kiếm sắc bén nháng lên, và con gấu khổng lồ đổ rầm xuống ngay bên cạnh Tolrine. Nó thở phào nhẹ nhõm, lệt bệt đứng dậy rồi quay qua nói giọng đầy khó chịu với ân nhân cứu mạng của mình:
"Ai mướn cô giúp ? Tôi đang lừa nó mà."
"Phải rồi. Tôi chỉ trả thù cho cái chân của mình thôi." Cô bé Kiếm Sĩ cười mỉm, vuốt mồ hôi đọng trên trán rồi quay lưng tiến về phía Bjorn.
"Nhưng mà ai cho phép cô tấn công đối thủ của tôi ?" Tolrine nối gót phía sau, bắt đầu quang quác cái mồm.
Cô bé Kiếm Sĩ không đáp lại. Cô cúi xuống đỡ đầu Bjorn lên, rồi lấy từ đâu ra một bình thủy tinh, trong đó là thứ nước màu xanh y chang màu mắt của thằng bé tu sĩ. Cô gái khéo léo cho Bjorn uống hết thứ thuốc trong bình trong khi Tolrine lải nhải:
"Í ẹ. Nước gì màu kinh dị vậy mà mày uống ý hả, Bon ?"
"Tên tôi là Bjorn, Bi-on. Cậu cũng nên cảm ơn.. Ơ tên chị là gì nhỉ ?" Bjorn nhấm nháp món nước màu xanh và cảm thấy trong người tràn ngập hơi ấm kì lạ.
"Raven. Raven von Sydow tới từ Izlude. Thứ nước này sẽ hồi phục pháp lực của cậu. Hãy tự chữa lành vết thương của mình đi."
Bjorn lẩm bẩm "Heal", rồi như đã quen với thứ ánh sáng màu xanh lá vây quanh mình, nó ngồi bật dậy như chưa từng bị thương bao giờ.
"Cảm ơn, chị Raven. Tôi là Bjorn, một Tu sĩ học việc, và cậu bạn trẻ con của tôi đây là Tolrine, ơ, một Đạo chích."
"Ai mắc mày phải giới thiệu thay tao." Tolrine vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên với thứ phép thuật của thằng cộng sự bất đắc dĩ mà lần đầu nó được nhìn thấy.
Bjorn tỉnh táo dần lại, và đây là lần đầu tiên nó có cơ hội được nhìn ngắm khuôn mặt của cô gái mà nó toan cứu nhưng không thành. Raven cao gần bằng Tolrine, đúng như nó đã ước lượng, và chắc cũng chỉ bằng tầm tuổi hai đứa chúng nó. Cô có mái tóc dài, thẳng, đen tuyền, rất hợp với đôi mắt sáng cùng màu. Sống mũi cao và đôi môi dù luôn cố gắng mím chặt nhưng vẫn không giấu được nét cong đầy vẻ nũng nịu càng làm tôn lên vẻ mạnh mẽ nhưng không kém phần lỗng lẫy của cô gái.
Bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Bjorn, Raven hơi đỏ mặt, đành quay qua hỏi Tolrine:
"Một đạo chích ? Cậu ăn cắp của người khác ?"
"Ờ. Trước đây. Bây giờ thì tôi hành nghề lương thiện với thằng-rắc-rối-luôn-ra-vẻ-đạo-mạo này." Tolrine hờ hững đáp vì đang dở tay lục tìm đồ ăn trong túi xách của Bjorn.
Raven cười khúc khích. Cô liếc về phía thằng bé tu sĩ mới quen vẫn đang trầm ngâm chiếu tướng cô nãy giờ, mỉm cười lại với Bjorn rồi nói:
"Vậy các bạn tới vùng nguy hiểm này làm gì ?"
Bjorn bắt gặp nụ cười mỉm của Raven, ấp úng với một cảm xúc khá lạ trong người:
"Bọn mình.. ờ.. bọn mình.. Đuôi Trùn."
Tolrine nhồm nhoàm thức ăn đầy mồm, phun phì phì rồi giải thích với Raven:
"Tôi đi theo thằng cộng sự bất đắc dĩ này để làm nhiệm vụ của nhóm Eden. Lấy hai chục cái đuôi của đám Đuôi Trùn trong kìa." Nói rồi nó chỉ tay về phía khu rừng thứ ba.
"Trùng hợp thật. Chi nhánh của nhóm Eden ở Izlude cũng giao cho tôi nhiệm vụ tương tự. Xem ra ta đồng hành được thêm ít lâu nữa há ?" Raven cười vui vẻ. Và Bjorn chợt nhận ra cô gái này dễ thương hơn hẳn lúc đang chiến đấu với đám gấu vẫn đang nằm bẹp một góc kia.
"Đồng hành ? Mèn ơi, lại thêm một cô cộng sự bất đắc dĩ khác sao ?" Tolrine nhăn nhó liếc thằng nhỏ tu sĩ đang thẫn thờ kì lạ. "Và mày làm ơn tỉnh táo cho tao nhờ. Tao đói, tao mệt, và tao muốn làm cho xong trước khi trời tối." Nói rồi nó tiến bước chậm chạp về phía cánh rừng đen trước mặt, nay trông còn nguy hiểm hơn trước rất nhiều.
Xa xa, phía sau lưng ba đứa, mặt trời đang dần đổ bóng xuống những hàng cây cổ thụ. Những cánh chim mỏi đang bay về tổ phía khu rừng đầu tiên. Bjorn vươn vai đứng dậy, quơ gọn đồ đạc của mình, chống cây gậy xuống đất rồi toan rảo bước theo Tolrine. Rất nhanh chóng, nó gạt đi thứ cảm giác kì lạ vẫn nhen nhóm trong đầu từ nãy tới giờ, bình tĩnh trở lại và nói bằng thứ giọng đều đều đầy tự tin như thường ngày:
"Vậy chúng ta đi thôi. Nhanh lên kẻo ở trong rừng buổi tối sẽ không hay ho lắm đâu."
"Khoan đã, mình có điều thắc mắc." Ánh mắt Raven ánh lên một vẻ tinh nghịch khó hiểu. "Tại sao vừa nãy, thay vì tự hồi phục cho bản thân, bạn lại sử dụng nốt số pháp lực còn lại cho cậu .. ờ.. kia ?"
Mặc dù khá bất ngờ vì sự thay đổi nhanh chóng từ cách xưng hô của Raven, Bjorn vẫn rất chậm rãi suy nghĩ rồi trả lời:
"Tolrine trông thế thôi, chứ kì thực cậu ta đáng tin lắm đấy. Nhất là trong mấy vụ chiến đấu."
Raven à một tiếng như để chứng minh cô đã hiểu, sau đó cô cau mày nghĩ ngợi một điều gì đó. Bjorn đứng ngắm nhìn Raven, cố đoán xem cô gái nghĩ gì. Nhưng vì Raven chẳng phải Tolrine nên nó chịu. Sự trẻ con của Tolrine là nhất thiên hạ này rồi, và vì thế nên nó là thằng dễ đoán.
"Mình sắp chuyển tới Prontera. Gia nhập hội Hiệp Sĩ, cậu biết đấy. Liệu.. liệu mình có thể tham gia vào nhóm của bọn cậu không ?" Raven nói nhanh suy nghĩ của mình, có vẻ ngượng nghịu. Bjorn đoán thế vì đôi mắt đen láy không còn nhìn thẳng vào mắt nó như những lần trước nữa.
Bjorn cân nhắc. Chắc Tolrine sẽ thấy rất phiền, nhưng nó cũng chỉ mè nheo một khoảng thời gian lúc đầu thôi. Về sau khi mọi chuyện ổn thỏa, có thêm một thành viên với kĩ năng đáng nể như thế này, bọn chúng có thể tiến xa hơn bây giờ rất nhiều. Hơn nữa, bất chấp mọi điều mà lí trí phân định rạch ròi đúng sai, Bjorn đơn giản là muốn Raven đồng hành cùng nó, mà nó cũng chẳng biết giải thích ra sao. Sau cùng, cậu bé tu sĩ chìa tay ra, nhìn cô gái có đôi mắt đen bằng cặp mắt xanh biếc của nó, cười rất thoải mái và nói:
"Chào mừng cậu, Raven."
Raven thở phào nhẹ nhõm, rồi vẫn với điệu cười rất đỗi hồn nhiên, cô bắt tay Bjorn:
"Xin chào hai cậu bạn quái gở nhất mà tôi từng gặp. Mong hai cậu sẽ giúp đỡ."
Đằng xa xa, Tolrine ngoái lại bắt gặp cảnh tượng đấy, miệng lẩm bẩm:
"Đã tới giai đoạn cầm tay nhau rồi sao ?"
Ánh hoàng hôn hùng vĩ tràn ngập muôn nơi.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen