Freitag, 18. Juli 2014

Chapter 1: Thằng cao và thằng thấp.

Buổi sáng sớm khi ánh mặt trời vừa mới le lói luôn là lúc thành phố Prontera đông đúc và nhộn nhịp nhất. Phiên chợ ở cổng thành phía Nam vừa mới bắt đầu. Là thủ phủ của vùng Rune Midgard, chẳng phải quá khó hiểu khi thành phố này luôn có nhiều kẻ ra người vào. Và cổng phía Nam, nơi cách không xa thành phố vệ tinh Izlude, là nơi tập trung của cánh lái buôn vào phiên chợ sớm.

Trong một con hẻm nhỏ ở góc Đông Nam của thành phố, một thiếu niên gầy gò, mảnh khảnh nhưng có vẻ cao hơn tầm tuổi của nó vươn vai một cách uể oải. Nó bò lồm ngồm trên đống túi rác bằng nilon đen để cố đặt chân xuống con đường lát những viên gạch vuông vức. Cảm giác không thoải mái và lạnh lẽo khi nằm ngủ ở góc đường làm cho thằng bé có cảm tưởng như mới chỉ chợp mắt được vài phút. Nó cũng sẽ chẳng bị giật mình tỉnh dậy nếu như cái bụng của nó không réo lên ầm ầm. Đã hai ngày rồi.

Đứng thẳng người dậy vươn vai thêm một lần nữa, thằng nhóc trông còn nhếch nhác hơn. Bởi vì dù khuôn mặt thanh tú của nó bám đầy bụi bẩn thì cũng chưa là gì so với bộ quần áo nó đang mặc: chiếc quần lửng màu nâu xỉn, mặc dù có thể cam đoan rằng trước đây nó màu trắng, chiếc áo may-ô cũng màu cháo lòng ngắn cũn cỡn mặc trong cái áo sơmi dài tay màu đỏ đất nung lấm len bùn đất. Cậu trai rút ở túi quần ra một cái khăn màu đỏ, buộc gọn mái tóc dài của mình lên để tránh những sợi tóc mái che mắt. "Công việc của mình cần nhìn rõ mọi thứ." Nó tự nhủ.

Đi qua nhiều con hẻm nhỏ tối tăm với nhiều ống nước bụi bẩn ẩm ướt giăng bên trên đầu, nó ra được tới con phố chính. Mặt trời chỉ ban đặc ân là những tia nắng tới những con phố lớn. Ánh nắng nhuộm vàng rực cả một con phố rộng và dài nối thằng từ cổng Nam tới Cung Điện ở đỉnh Bắc của thành phố. Thằng bé khá choáng váng vì con mắt vốn đã quen với những góc tối của con hẻm nhỏ, nơi nó gọi là "Nhà". Cũng khá kì công để xây được "Nhà", khi nó phải vác rất nhiều túi rác ở cả khu lại để chắn tầm nhìn của người khác vào góc đường nó nằm.

Phủi bụi và vài thứ rác linh tinh khác trên bộ đồ và tóc, thằng bé ưỡn ngực bước đi trên đường Lớn với đôi mắt nâu hổ phách mở to liếc ngang liếc dọc. "Nếu muốn làm gì thì hãy hành động nhanh trước khi Lính canh bắt đầu đi tuần." Thằng bé thầm nghĩ.

"Mũ Thiên Thần đây ! Chiếc mũ của Giọt Nước Thiên Thần huyền thoại đây !!"

"Vuốt của Sói Lang Thang nào ! Có ai có hứng mua về sưu tập không ?"

"Xôi Lạc Bánh Khúc đây !!!"

"Cần mua thanh Katana Bốn Lỗ đây, tám trăm nghìn không mặc cả nhé !"

Thằng bé lách người chui qua hai người lớn tuổi mặc giáp sắt, trông có vẻ giống các Hiệp Sĩ, cố gắng tập trung và không bị phân tán tư tưởng vào những thứ đẹp đẽ thú vị được giao bán xung quanh. Nó cần tìm nhanh một đối tượng. Còn chưa tới nửa tiếng nữa, toán Lính đầu tiên sẽ đi tuần, và nếu họ trông thấy thằng bé lởn vởn xung quanh đây thì chắc là nó sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở trong trại giam. Nó tăng tốc, cố tìm kiếm một thứ gì đó, rẽ ngang khi tới đài phun nước ở trung tâm thành phố, và tiến bước dần về cổng phía Đông. Ở đây thì có vẻ vắng vẻ hơn, nhưng vẫn đỡ hơn là tiến về phía Cung Điện hoặc ở cổng Tây.

Và đây rồi: một quý cô thương gia trẻ trung, hơi quá cân, đang cố kéo theo một chiếc xe con con để hàng ở phía sau. Trên chiếc xe là những miếng đùi gà, thịt lợn, táo, chuối và hai con dao nhỏ. Có vẻ như cô nàng sẽ có một ngày buôn bận rộn. Cậu trai liếc nhanh không gian xung quanh, ở phía bên trái có một con ngõ nhỏ, cũng không có ai thực sự để ý tới nó. "Vậy thì hành động thôi."

Đôi chân đã kịp chạy trước khi đầu kịp suy nghĩ. Cơn đói hai ngày nay đã hành hạ nó, và nó cần ăn. "Chắc là hai cái đùi gà với vài quả táo cũng không làm cô chủ nhỏ kia thiệt hại gì lắm đâu nhỉ ?". Đôi chân thoăn thoắt chạy, và nhẹ nhàng như một con mèo của bóng đêm, nó lách qua rất đông người, không quên thò tay nhặt một đồng xu rơi dưới đường của một ai đó. Nó quơ tay và nhặt đúng những gì nó cần, nhét vội mấy quả táo vào túi, hai tay cầm hai cái đùi gà rồi nhẹ nhàng tới bất ngờ, rẽ ngoặt vào con ngõ nhỏ nó đã xác định từ trước. "Êm thấm, không một tiếng động." Thằng bé thầm nghĩ, mỉm cười và tiếp tục chạy.

"Chà, như vậy đâu có tốt đâu."

Nó giật mình quay ngoắt lại. Phía bên kia bức tường thấp cuối con đường nhỏ, một thằng nhóc, chắc cũng tầm tuổi thằng bé nhếch nhác nhưng có phần thấp hơn, tóc nâu hạt dẻ, đang nhìn chằm chằm vào hai cái đùi gà trên tay thằng đạo chích.

"Chà chà, như vậy là sai rồi mà." Thằng thấp nói, giọng hiền lành.

"Việc gì tới mày hả ?" Thằng cao quắc mắt rồi xẵng giọng.

"Tất nhiên không phải việc của tôi." Thằng thấp nhìn lại với ánh mắt hiền từ. "Nhưng mà sao cậu lại làm thế ?"

"Tao.." Thằng cao ấp úng giây lát, dường như không cảm thấy sự thù địch hoặc khinh bỉ từ ánh mắt của thằng bé còn lại.

"Đói hả ?" Thằng thấp nhìn chằm chằm một lúc lâu từ đầu tới chân thằng kia rồi nhoẻn miệng cười "Chà, không sao, đợi tôi chút."

Rồi đầu thằng thấp thụt xuống khỏi bức tường. Thằng cao ngồi bệt xuống, thở dốc và nghe thấy tiếng chân chạy đi xa khỏi bức tường kia. Nó ăn ngấu nghiến hai cái đùi gà, mặc dù cũng đã nguội lạnh nhưng ít ra còn có miếng ăn để lấp đầy cái bao tử đang nhảy múa của nó. Còn mấy trái táo, chắc là nó phải để dành lại cho những bữa sau. "Chờ ? Chờ cái gì mới được chứ ? Tôi đã chờ đợi bao lâu trong cuộc đời này rồi ? Tôi ghét chờ đợi." Thằng bé thầm nghĩ.

Nó đứng dậy phủi quần rồi toan rảo bước ngược lại con ngõ nhỏ. Nó sẽ rẽ trái. Chẳng ai lại đi quay đầu lại hiện trường nơi vừa xảy ra vụ mất cắp "to lớn" cả, phải không ?

"Ha, vẫn kịp nhỉ ?" Mái tóc hạt dẻ lại xuất hiện phía bên kia bờ tường khi thằng cao chuẩn bị khuất dạng ở con hẻm nhỏ hơn.

"Kịp gì cơ ?" Thằng bé cao liếc mắt về phía bức tường. Nó định sẽ đi tiếp mà chẳng thèm đáp, nhưng chẳng hiểu sao lại trả lời.

"À thì đây." Thằng thấp, như thể cố kiễng chân vì cái đầu nó nhô cao thêm một tí, chìa tay ra. "Không có gì nhiều, nhưng cậu không khát à ?"

Thằng bé cao nhìn chằm chằm vào chai nước trên đôi tay nhỏ bé của thằng bé thấp. Đôi mắt ánh lên sự hoài nghi và đề phòng. Nó cũng quên mất là sau khi chạy nhanh như thế và ăn những hai miếng đùi gà, nó khát. Đúng. Nó thực sự đang khát nước.

"Ý gì đây ? Mày cho tao ?" Nó quay gót bước chầm chậm về phía bờ tường.

"Chứ sao. Đón lấy này." Thằng bé thấp cố vung tay ném chai nước về phía người mới gặp.

Thằng cao đón lấy vụng về, nhìn chai nước rồi lại nhìn thằng bé tóc nâu đang nhăn nhở.

"Sạch chứ ? Không có thuốc mê gì đâu hả ?" Nó hỏi một cách đề phòng.

"Lạy chúa, cậu uống đi."

Chẳng chờ giục tới lần hai, thằng bé nhếch nhác tu một hơi hết nửa chai nước. Nửa còn lại nó sẽ để dành. Nó tiến tới gần bức tường hơn, vẫn giữ vẻ rụt rè đề phòng mà nó cho là cần thiết.

"Mày kiếm ở đâu vậy ?"

"À, của nhà thờ đấy." Thằng bé kia đáp thản nhiên hết mức, mắt nó liếc dần tới mái tóc dài của thằng còn lại.

"Mày ăn trộm à ?"

"Cậu nhìn tôi thế này mà bảo là ăn trộm à. Lạy chúa, tôi là người của nhà thờ."

Một chút im lặng thoáng qua. Thằng bé nhếch nhác quan sát kĩ hơn khuôn mặt của người vừa cho nó chai nước. Khuôn mặt có vẻ bầu bĩnh, đôi mắt màu xanh như bầu trời luôn mở to đầy vẻ thánh thiện. Ở thằng bé đó có một thần thái nào đấy toát lên sự trong sáng.

"Phải rồi. Đáng lẽ tao nên nhìn ra sớm hơn." Thằng bé mắt nâu lẩm bẩm.

"Gì cơ ?"

"Chẳng có gì cả." Nó nói tiếp. "Sao mày lại giúp tao ?"

"Tôi là người của nhà thờ, phải nói bao nhiêu lần đây ?" Thằng bé thấp hơn cố vươn cổ lên, nhăn nhó một lúc rồi lại cười "Tôi là Bjorn. Bjorn Ironside. Hân hạnh được làm quen ?"

"Mày bỏ cái kiểu lịch sự không cần thiết đấy đi." Thằng đạo chích đáp rồi quay lưng bước đi. Khi gần bước tới con hẻm mà đáng lẽ ra nó đã rẽ từ năm phút trước, nó lại quay ra nhìn về phía bức tường. Thằng-bé-người-của-nhà-thờ vẫn đứng đấy, có vẻ chờ đợi.

"Tao là Tolrine." Nói rồi nó bước đi tiếp, nhếch môi cười nhạt.







Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen