Samstag, 26. Juli 2014

Chapter 7: Một nửa bên này và một nửa bên kia.

Mùa đông đã tới sớm trên cả lục địa Rune Midgard vào cuối tháng chín. Mặc dù những bông tuyết đầu mùa chưa rơi, nhưng vào buổi sáng sớm, sương giá phủ khắp mọi con đường. Mặt hồ ở trung tâm thành phố bây giờ trông như tấm gương thép lạnh băng . Những phiên chợ buổi sáng bắt đầu muộn hơn ngày hè, những bộ trang phục mùa đông nặng nề và đủ sắc màu đã được bày bán ở khắp các gian hàng.

Từ trên ô cửa sổ của căn phòng trọ, Tolrine có thể thấy người ta đi lại với đủ thứ áo ấm, bao tay, ủng da trên người. Thường thì khoảng thời gian này trong năm, Tolrine luôn khốn đốn nhất vì nó không kiếm sao cho được một cái áo ấm cho ra hồn, may mắn thì sẽ nhặt được một cái áo khoác lông chồn cũ rách bị người ta vứt đâu đó trong những con hẻm, còn không thì nó chấp nhận việc lấy những tấm bìa các-tông làm chăn trong những đêm đông giá buốt. Bây giờ thì cuộc sống đã khác.

"Coi tao thở ra cả khói trắng rồi này mày."

Tolrine tỏ ra phấn khởi, lần đầu tiên trong nhiều năm khi mùa đông đến. Bên trong căn phòng trọ chật hẹp, Bjorn sắp xếp những thứ đồ lỉnh kỉnh nào bình thuốc, nào bông băng, nào giấy tờ tài liệu vào cái túi xách da đã cũ của nó. Đã ba tháng trôi qua kể từ cái ngày gặp nhau định mệnh giữa ba đứa trẻ, và mặc cho Tolrine cứ cự nự liên tục về việc Bjorn đồng ý cho Raven nhập hội, nó cũng đành đầu hàng trước sự kiên trì thuyết phục của Bjorn. Tolrine cũng chấp nhận sự thật rằng nhờ có cô kiếm sĩ nhỏ bé nhưng gan góc trong nhóm, chúng nó đã có thể giải quyết được những nhiệm vụ ở bảng cấp độ năm, thậm chí vài nhiệm vụ dễ ở cấp độ sáu, dù cho không còn dễ dàng như trước nữa.

Và Tolrine ranh mãnh đã phân công nhiệm vụ bê vác đồ đạc cho Bjorn, đơn giản là vì "Tao cần sự nhanh nhẹn của tao, mà khi mang vác lỉnh kỉnh, chân tao nhấc không có nổi.". Dĩ nhiên là không đời nào hai cậu trai trẻ lại để cho Raven phải động tay gì cả. Thê nên công việc đó giờ mặc nhiên được giao phó cho "người đáng tin cậy nhất trong lĩnh vực này" theo cách nói của Tolrine.

"Hôm nay chúng ta sẽ có một hành trình dài đấy, Tol ạ. Và cậu cũng không cần đem theo cái áo khoác dày cộp đấy đâu. Tôi nghĩ một chiếc áo khoác mỏng sẽ hữu ích hơn." Bjorn nói trong khi vẫn đang sắp xếp đống giấy tờ thật cẩn thận, không quên bỏ thêm một số tiền mà nó cho là đủ dùng trong chuyến đi vào cặp tài liệu.

"Mày có bị ấm đầu không đấy ? Trời đang lạnh như da của con Đuôi Trùn vậy." Tolrine nhìn thằng-cùng-phòng-bất-đắc-dĩ với cặp mắt nghi ngờ, giọng thảng thốt.

"Phải. Nhưng nơi chúng ta sắp đến sẽ ấm áp hơn rất nhiều."

"Chúng ta sẽ đi đâu cơ ?" Tolrine vừa cằn nhằn vừa mở tủ quần áo. Trong suốt nhiều năm, đây là quãng thời gian dư dả nhất của nó khi có riêng một tủ quần áo với vài ba bộ đồ trong đó. Và mặc dù chưa biết câu trả lời của Bjorn, nó vẫn hiểu rằng nghe lời khuyên của thằng bé tu sĩ vẫn luôn đem lại kết quả tốt đẹp.

"Morroc. Thành phố của sa mạc và nắng nóng. Phải vậy không, Bjorn ?" Raven mở khẽ cửa đi vào phòng. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy: mái tóc đen buộc cao, gọn gàng dưới lớp mũ sắt rất đúng với phong cách của chiến binh, bộ váy Kiếm Sĩ của ba tháng trước nay được thay thế bằng bộ giáp xích tuy chắc chắn nhưng lại rất nhẹ nhàng và không kém phần nữ tính, thanh kiếm dài mảnh đã tra vào bao da màu nâu bóng lộn dắt bên hông. Raven mang đôi bốt màu đen cao tới đầu gối, càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của đôi chân dài nhỏ gọn. Và để chống lại cái lạnh "tạm thời", cô nàng sử dụng một tấm áo choàng dài màu đỏ đun khoác nhẹ lên vai.

Bjorn gật gù đồng tình với Raven, im lặng tiếp tục kiểm tra lại một lượt đống đồ đạc cần đem theo trong khi Tolrine ngoạc mồm ra:

"Raven ! Cô không phiền chứ ? Tôi đang thay quần áo !"

"Cậu chỉ đang thay áo khoác thôi mà, và bộ quần áo đen bó sát cậu cũng đã mặc được vài tháng rồi đấy !" Raven phe phẩy tay, như thể chẳng quan tâm mấy. Sau ba tháng và rất nhiều nhiệm vụ làm cùng nhau, cô coi Tolrine như cậu em trai, tuy bằng tuổi nhưng quá trẻ con và nghịch ngợm.

"Này, cô Kiếm Sĩ nhỏ, tôi giặt quần áo và tắm rửa thường xuyên đấy nhé !" Tolrine hậm hực lấy chiếc áo khoác mỏng màu be khoác đại lên người cho có rồi quay ra kiểm tra con dao của nó. Lưỡi dao sắc bén được Tolrine chăm sóc và giữ gìn rất cẩn thận, tới nỗi hai đứa còn lại hay đùa rằng con dao đó là người tình trăm năm của nó.

"Tol ! Mình đã được thăng chức lên thành Hiệp Sĩ một tuần trước rồi ! Nữ Hiệp Sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử đấy nhé !" Raven cười rất tươi khi thấy Tolrine bắt đầu công đoạn mài con dao.  "Tính ra thì mình đang ở cấp bậc cao hơn cả hai đấy, Tu Sĩ Học Việc và Đạo Chích ạ."

Cả hai thằng bé đồng loạt dừng công việc đang làm của chúng lại và bắt đầu ngẩn người ra một lúc. Chúng đã không nhận ra điều đấy. Tolrine định thần lại sớm hơn và lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục mài dao:

"Bọn tôi thừa sức. Số điểm thực chiến được cấp từ nhóm Eden đã đủ từ cách đây ba tuần. Chỉ là.."

Raven cong môi lên hỏi vặn:

"Chỉ là làm sao ?"

Bjorn đáp, giọng hơi tự ái:

"Bọn mình chưa quyết định được sẽ trở thành gì."

Tolrine im lặng, và cả ba đứa hiểu rằng khi thằng bé này im lặng thì tức là nó đồng tình.

"Dù gì đi nữa, chúng ta nên đi thôi." Bjorn xách túi đồ lên vai, nói bằng giọng quả quyết. "Tới gặp chị Kafra cho nhanh. Đi bộ từ Prontera tới Morroc mất tới ba ngày đường đấy. Chúng ta cũng đủ tiền mà."

Raven vui vẻ đứng dậy, hình như còn khẽ hát một điệu nhạc rồi nối bước theo Bjorn. Tolrine mài viên đá vào lưỡi dao một đường cuối cùng đầy hằn học, dắt vào đai lưng, rồi lững thững đi sau cùng.


**********************************

Dạo bước dọc con đường Lớn đi về phía cổng Nam của Prontera, răng Tolrine đánh lập cập vào nhau trong khi nó cố gắng mè nheo Bjorn:

"Mày muốn tao chết lạnh để có thể một mình chung nhóm với nàng đấy hả Bon ?"

"Nếu cậu cứ tiếp tục gọi tôi là Bon và tiếp tục trò gán ghép trẻ con đấy thì tôi nghĩ là tôi muốn thật." Bjorn đáp thẳng thắn, liếc mắt để ý xem Raven có nghe thấy không. Cô nàng vẫn đang ngắm nghía các quầy hàng hai bên đường và đi sau hai cậu trẻ vài bước chân.

"Mà chúng ta tới gặp nàng Kafra xinh đẹp làm gì vậy ?" Tolrine tảng lờ coi như nó chưa nói gì cả, toàn thân vẫn run cầm cập.

"Chúng ta sẽ dùng dịch vụ Cổng dịch chuyển của chị ấy." Bjorn đáp ngắn gọn.

Kafra là một nữ nhân viên của hoàng gia. Người phụ nữ tóc vàng óng này phụ trách việc sắp xếp kho hàng của hàng nghìn người dân Prontera, đi kèm luôn cả vụ dịch chuyển nhanh gọn giữa các thành phố với nhau. Cô làm việc cực kì năng suất, giải quyết các thắc mắc về đường xá, các yêu cầu kí gửi tiền hoặc đồ đạc vào kho cá nhân nhanh thoăn thoắt. Ba đứa đứng vào hàng chờ đợi được vài phút thì đã nhanh chóng tới lượt.

"Chào chị, Kafra. Bọn em muốn đi tới thành phố Morroc bằng cổng dịch chuyển." Bjorn nói bằng giọng lễ phép khi đã đứng trước quầy phục vụ.

"Chào em, Bjorn. Tới Morroc hả ? Vé một người ?" Chị Kafra niềm nở đáp.

"Không ạ. Vé ba người, em đi cùng bạn em đây." Bjorn chỉ tay về phía hai đứa bạn. Bọn chúng có vẻ đang tranh luận đề tài gì đấy liên quan tới "lạnh" và "không lạnh". "Nhiệm vụ của nhóm Eden, chị biết đấy."

Chị Kafra gật đầu, lấy một tờ giấy ra ghi ghi chép chép rồi nói nhanh với cậu bé tóc hạt dẻ:

"Hết năm ngàn zeny tất cả, nhóc ạ."

Nhận tiền từ tay Bjorn, chị Kafra nói với về phía Raven và Tolrine, giọng vui vẻ:

"Chị sẽ mở cổng bây giờ. Đứng lui lại nha."

Kafra thao tác các đầu ngón tay giống như những phép thuật của Bjorn, nhưng cầu kì hơn, rồi lẩm bẩm, cũng bằng thứ ngôn ngữ kì lạ:

"Warp Portal to Morroc."

Một cánh cổng trông như lỗ hổng không gian giãn ra trước mặt ba đứa trẻ. Từ phía Tolrine có thể thấy được bên kia cánh cổng là một khung cảnh hoàn toàn khác với những con đường lát gạch của Prontera. Tất cả những gì nó thấy là một màu vàng của nắng và cát trộn vào nhau.

Chị Kafra ngó vào cánh cổng như để kiểm tra xem địa điểm nơi đến đã đúng chưa, rồi quay ra nói bằng giọng niềm nở:

"Chúc may mắn, ba nhóc."

Bjorn hít một hơi rồi bước vào cánh cổng đầu tiên. Raven chẳng chần chừ cũng bước ngay theo sau. Có vẻ như hai đứa nó đã từng dịch chuyển bằng cánh cổng kì quái này nhiều lần, nhưng Tolrine thì chưa bao giờ. Nó lo lắng quay ra hỏi chị Kafra:

"Có khi nào em đang bước qua thì cánh cổng đóng lại, và chị thấy một nửa thân em ở đây, còn hai đứa kia sẽ nhận được nửa còn lại ở Morroc không ?"

Chị Kafra cười khúc khích trước câu hỏi ngô nghê cực đáng yêu của thằng bé tóc bạch kim, chỉ đáp ngắn gọn:

"Nếu chị là em thì chị sẽ bước qua thật nhanh trước khi điều đó xảy ra đấy."

"Mèn ơi, vậy nghĩa là nó có thể xảy ra."

Tolrine lẩm bẩm rồi nhắm chặt mắt bước thẳng vào cổng dịch chuyển. Chẳng có gì đặc biệt, đơn giản như bước qua một cánh cửa bình thường, ngoài việc nó có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập của thành phố Morroc thay vì những làn gió lạnh căm ở Prontera. Lỗ hổng không gian đóng lại chậm chậm ít giây sau khi Tolrine đã làm quen với nắng, nóng, cát, bụi và gió ở thành phố lạ lẫm. Nó quay lại, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt chị Kafra tươi rói sau khi ngó vào kiểm tra xem ba đứa nó đã an toàn ở bên này chưa.

"Thật đấy hả Tol ? Bọn mình sẽ nhận được một nửa của cậu ?" Raven và Bjorn vẫn chưa dứt cười sau khi nghe thấy câu hỏi của thằng bé đạo chích.

"Mắc gì mà chúng ta phải tới cái nơi.. ờ.. hoang tàn này ?" Tolrine đánh trống lảng rất nhanh. Nó nhìn quanh quất, đâu đâu cũng là cát, là bụi, là đống đổ nát của những gì trước kia gọi là các tòa nhà, các công trình kiến trúc. "Đây đâu có gọi là thành phố được ?"

Bjorn giải đáp thắc mắc của Tolrine bằng giọng trầm ngâm:

"Trước đây, Morroc rất đẹp và sầm uất. Nhưng một vụ thảm-họa-không-phải-từ-thiên-nhiên đã phá hủy nơi đây thành thứ chúng ta đang thấy trước mặt."

**[vụ thảm họa có được nhắc tới ở Chapter 4: "Tao cảm thấy như bị tăng động".]**

"Mình có nghe cha mình kể về vụ đấy. Báo chí cũng đưa tin nhiều mà." Raven tiếp lời, chỉ tay về phía trung tâm thành phố. "Thảm họa Satan. Con quái vật Satan bị phong ấn sâu dưới lòng hồ Morroc trong trận chiến hàng trăm năm trước đã trỗi dậy và phá hủy thành phố. Người ta có phỏng đoán rằng một thế lực nào đấy đã phá bỏ xiềng xích cho nó."

Tolrine nhìn về phía ngón tay cô bạn chỉ. Ở đó là một vực thẳm sâu hun hút không thấy đáy. Cả bốn bề của thành phố như lún dần về phía nơi trước đây là "hồ Morroc". Một cơn lạnh sống lưng chẳng biết từ đâu ra làm nó rùng mình.

"Thầy của tôi nói rằng, chẳng có thế lực nào ngoài chính sự tham lam trong những cuộc nội chiến liên miên gần đây của con người đã giải phóng Satan." Bjorn nhớ lại bài giảng của cha Mareusis trong một lần nó thắc mắc về thảm họa này.

Ba đứa trẻ im lặng. Mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cả thành phố vắng lặng như tờ, đâu đó chỉ có tiếng những cơn gió sa mạc thổi tung một tấm bạt trước đây từng dùng để che chắn các gian hàng. Sau cùng, Tolrine đành lên tiếng:

"Ờ. Cơ mà chúng ta tới đây để đánh nhau với con Satan hả ?"

"Cậu cứ khéo đùa." Raven không khỏi bật cười "Ừ, nhưng mà mục tiêu lần này của chúng ta là gì vậy, Bjorn ?"

"Satan trỗi dậy. Những sinh vật của bóng đêm ở xung quanh khu vực này cũng được đà lấn tới." Bjorn rảo bước về phía Tây trong khi giải thích nhiệm vụ. "Kim tự tháp, một địa danh du lịch nổi tiếng của thành phố, nay đã bị bỏ hoang. Và đó là nơi cư ngụ của một loài mà chúng ta cần tiêu diệt."

Hít một hơi dài đầy cát và bụi bặm, thằng bé tu sĩ dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào mắt của hai đứa bạn:

"Bọn Xác Ướp."

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen