Donnerstag, 4. September 2014

Chap 10: White The Rogue.

Tolrine vung một nhát dao mạnh mẽ về phía con Orc có nước da xanh lá nhờn nhợt rồi nhảy bật về phía sau đầy điệu nghệ. Đối thủ của nó đổ rầm xuống thảm cỏ xanh mượt của vùng ngoại ô thành phố Geffen. Phía cách đó không xa, nàng Hiệp sĩ bé nhỏ vẩy vẩy thanh kiếm dính đầy máu Orc đen đặc. Cô vuốt hai bên tóc mai qua tai, rồi lại vung thêm một đường kiếm sắc bén khác vào một "chị" Orc khác đang hùng hổ lao tới với cái rìu to bè lăm lăm trên tay.

"Tại sao bọn mình không ở lại thành phố Geffen lộng lẫy mà lại phải chạy một mạch ra đây ngay chỉ để đánh nhau với cái bọn xấu xí yếu ớt này hả mày ?"

Tolrine, vẫn như mọi khi, gào lên, chạy vòng vòng và găm dao vào bắp chân đám Orc đang kéo tới ngày càng đông. Sau khi lành vết thương, đây là lần đầu tiên nó trở lại với những nhiệm vụ của nhóm, và dĩ nhiên là thằng đạo chích cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết. 

"Bớt kêu ca đi chút được không, cậu em ? Chúng đang kéo tới đông hơn kìa." 

Raven cầm cây kiếm bằng cả hai tay rồi chém thật mạnh xuống mặt đất. Nhát chém mạnh tới nỗi dư chấn từ nó hất ngược đám Orcs, kẻ thù lâu đời nhất của nhân loại, bay tứ tán khắp nơi, dù cho mỗi con trong số chúng cũng nặng đến gần tạ. Tolrine lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng hoảng hốt nhảy bắn ra rất xa, miệng không quên lẩm bẩm.

"Thật tình. Đàn bà con gái gì mà.. Lần sau ít nhất cũng phải báo trước chứ !"

Raven rút cây kiếm lên, quắc mắt nhìn Tolrine rồi quát:

"Cậu NHANH cơ mà."

"Thôi nào hai người. Còn hai mươi cái Huy hiệu rơi ra từ đám Orc này nữa là chúng ta có thể về được rồi."

Bjorn vốn dĩ từ đầu buổi tới giờ im lặng cũng đành phải lên tiếng can ngăn. Sự đành hanh khó chịu của Tolrine và lòng tự tôn cực cao của Raven đôi khi có thể trở thành thảm hoạ nếu không được xoa dịu đúng lúc. Cậu tu sĩ trẻ thao tác các ngón tay cực điêu luyện rồi lẩm bẩm:

"Increase Agility ! Tolrine, tôi đi với cậu, Raven rẽ trái nhé. Chúng ta tản ra kiếm cho nhanh, mười phút nữa gặp nhau tại đây. Nhớ tránh xa trung tâm của Làng Orc, nếu cậu không muốn chạm trán với Thủ Lĩnh của chúng."

"Khỏi. Tao sẽ đi một mình. Mày đi với nàng đi."

Tolrine cười cợt rồi lao vụt đi, bỏ lại thằng bạn đồng hành bất đắc dĩ đứng chưng hửng. Thằng bé tóc nâu gãi đầu gãi tai rồi quay qua nhìn Raven. Nàng Hiệp sĩ tóc đen lắc đầu đầy ngán ngẩm rồi thở dài:

"Thiệt tình. Bao giờ thì Tolrine mới người lớn được như Bjorn nhỉ ?"

"Ờ, nếu có ngày đó thì chắc chúng ta đều đã ở trên thánh địa của Valkyrie rồi."

Nói rồi hai đứa thong dong đi bộ ngược phía mà thằng bé đạo chích vừa rời khỏi.

Tolrine lao đi như một cơn gió. Nó đang tận hưởng cảm giác thoải mái khi được ra "chiến trường" sau gần một tháng nằm lì ở nhà. Mặc dù vết thương đã lành lặn hoàn toàn chỉ hai tuần sau vụ tấn công xảy ra, nhưng Bjorn vẫn khăng khăng rằng Tolrine chưa đủ sức khoẻ để có thể tham gia vào những nhiệm vụ sau đấy. Thế nên trong hai tuần dài đằng đẵng, Tolrine chỉ biết lang thang ở thành phố Prontera trong khi hai đứa bạn tiếp tục đi làm nhiệm vụ từ nhóm Eden. 

"Tôi tôn trọng quyết định của cậu, Tol ạ. Nhưng hãy suy xét thật kĩ nhé, ít nhất là trong vài nhiệm vụ sắp tới hãy đi cùng bọn tôi. Cậu biết đấy, quyết định của cả đời người, có lẽ không nên vội vã."

Những lời nói vô cùng chân thành của Bjorn cứ văng vẳng bên tai thằng bé tóc bạch kim. Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Tolrine hiểu rằng nó đã tìm tới đúng người để chia sẻ. Suy cho cùng, Bjorn là thằng bạn duy nhất nó có. 

Sau khi bị kẻ bí ẩn kia tấn công, và phải ngồi hàng tuần lễ ở nhà, Tolrine có thời gian để suy nghĩ lại về bản thân, đó có lẽ cũng là ẩn ý của thằng tu sĩ. Kể từ cái ngày định mệnh cách đây tám năm, thằng bé chỉ biết lang thang, vô định, rồi trở thành một đạo chích. Nó không biết phải đi về đâu, cũng không biết phải làm gì trong cuộc đời này, chỉ biết lấy hai chữ "tồn tại" đã hằn sâu vào đầu óc làm động lực qua mỗi ngày. Thế rồi sau tất cả, lần đầu tiên thằng bé đạo chích biết nghĩ xa hơn, và biết đặt ra câu hỏi về ý nghĩa sống của mình.

Chạy trong vô thức, chém giết trong vô thức, cho tới khi nhận ra mình đã đi hơi xa, kiểm tra lại thấy đã có hơn ba chục cái huy hiệu của đám Orc trong túi đồ, Tolrine đành quay lại. Thằng bé cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết và càng chắc chắn trong quyết định của mình.

Về tới điểm tập trung, thấy hai đứa bạn chờ sẵn, cậu trai cười rất tươi, rồi lại bông đùa:

"Tuần trăng mật ngắn ngủi của hai đứa ra sao ?"

Raven nghe thấy cũng chỉ đỏ mặt rồi ngán ngẩm bỏ đi. Bjorn có vẻ quạu, cầm cây trượng gỗ mới sắm của nó gõ cốp vào đầu thằng bạn rồi đẩy Tolrine bước nhanh tới trước. Tolrine cười ha hả, đưa túi đồ của nó cho Bjorn để thằng bé tu sĩ đếm số huy hiệu. Ba đứa đi dọc con đường mòn rời khỏi làng Orc trong im lặng cho tới khi thằng bé tóc bạch kim lên tiếng:

"Bon này, Raven thì đã trở thành Hiệp Sĩ, tao cũng đã có quyết định của riêng mình, mày thì sao ?"

Raven hơi ngạc nhiên nhìn liếc về phía Tolrine, rồi lại nhìn sang Bjorn chờ đợi. Bjorn chẳng cần suy nghĩ tới một giây, trả lời luôn như thể cậu chàng đã có sẵn câu trả lời từ rất lâu rồi:

"Tôi sẽ trở thành một Linh mục. Có lẽ sau vài ba nhiệm vụ nữa, nhóm chúng ta sẽ tạm chia tay một thời gian, Raven ạ."

Nàng hiệp sĩ nhỏ chẳng nói gì, chỉ lăngj lẽ gật đầu. Tolrine huých mạnh Bjorn làm thằng bé tóc nâu loạng choạng, rồi đùa cợt:

"Ố ồ. Trong nhóm có người làm to nha. Cả họ được nhờ !"

Bjorn và Raven bật cười. Đúng là Tolrine luôn biết cách làm người khác phải cười. Suy cho cùng thì, mặc dù trẻ con và mè nheo thật đấy, nhưng cả hai đứa phải công nhận rằng Tolrine là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho cả nhóm. Ba đứa vừa đi vừa cười nói, cho tới khi làng Orc đã khuất hẳn sau lưng chúng.

"Chà chà, xem con mồi mới kìa anh em. Ba đứa nhóc !"

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên đầy mỉa mai. Bjorn nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ở đó, dưới gốc cây sồi già là một đám bốn năm người trông bụi bặm, mặc áo khoác lửng màu đỏ tía như nhau. Chúng kẻ phì phèo thuốc lá, kẻ ngồi đếm những đồng bạc trong một cái túi da màu nâu, kẻ - có vẻ là thủ lĩnh - thì ngồi chễm chệ trên một anh chàng đang bị trói nằm co quắp. Và dù có nhìn thế nào cũng không thể ra được rằng đám này là người lương thiện.

"Chà chà, xem đám cù bơ cù bất này. Một đám bất lương !"

Tolrine huýt sáo rồi nói mát mẻ đáp lại. Tên thủ lĩnh, chủ nhân của giọng nói nhàn nhạt khi nãy, cau mặt lại rồi lại cười rất xảo trá:

"Ngon lành ! Chắc chưa biết vừa vô tình đi ngang qua ai đâu, đúng không ?"

"Có chứ, tui có biết."

Tolrine gõ gõ mũi giày xuống nền đất ẩm, huých nhẹ ra dấu hiệu cho Bjorn. Cậu tu sĩ nhanh trí miễn bàn, thao tác ngón tay rồi lẩm nhẩm đúng theo ý của thằng bạn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, rồi thằng bé tóc bạch kim biến mất, cùng lúc với một tia chớp màu đen nháng lên.

Những gì xảy ra sau đấy cần một cuộn phim quay lại và tua chậm. Tolrine đã cầm lấy cây gậy gỗ của Bjorn từ lúc nào, lao tới cây sồi nơi đám Đạo Tặc kia đang ngồi hưởng thành quả, đánh ngất bốn tên cấp dưới, giật lấy túi tiền màu nâu trong tay một tên, rồi lại trở về đúng vị trí cũ, bên cạnh hai đứa bạn. Raven và Bjorn, mặc dù đã quá quen với cảnh này, cũng vẫn không khỏi ấn tượng.

"Xem nào, một, hai, chà chà, năm nghìn zeny lận. Anh bạn đang nằm kia giàu gớm."

Tolrine đắc thắng, tiếp tục nói mát mẻ như thách thức tên còn lại.

Mặt tên thủ lĩnh bỗng dưng tối sầm. Hắn toan nói thêm điều gì đó nhưng lại rút ngay cây dao găm dắt trong giày ra. Liếm con dao trông đầy đê tiện, rồi vẫn với giọng nói nhờn nhợt, hắn bắt đầu đe doạ:

"Ối cha. Nhanh nhỉ ? Ta thích nhóc rồi đấy." 

Thế rồi cũng như Tolrine, hắn biến mất. Một tia chớp đỏ loé lên, rồi Bjorn chỉ kịp nhận ra hai con dao sắc lẻm, một của Tolrine, một của tên Đạo Tặc, đang kề ngay trước cổ họng nó. Raven chẳng chần chừ, vung cây kiếm về phía tên Đạo Tặc, nhưng hắn đã xuất hiện trở lại dưới gốc cây sồi, ngồi vắt vẻo trên cậu chàng nạn nhân tội nghiệp.

"Nhanh đấy, nhóc. Rất có tiềm năng. Nhóc có muốn gia nhập vào băng đảng Đạo Tặc khét tiếng của ta không ?"

Tolrine suy xét tình hình. Tên này nhanh ngang ngửa kẻ bí ẩn đã tấn công nó trong Kim Tự Tháp. Tốc độ thậm chí còn vượt trội hơn cả nó ngay cả khi được hỗ trợ bởi phép thuật của Bjorn. Thằng bé đạo chích quan sát kĩ hơn tên Thủ Lĩnh, và nhận ra tên này không hề tầm thường: mái tóc nâu cháy nắng hơi đỏ, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng hắn rất cao. Và điều đáng chú ý nhất là trên gương mặt tên thủ lĩnh chi chít những vết sẹo ngắn có, dài có, chứng tỏ rằng hắn là người đã trải qua rất nhiều trận chiến.

"Không có hứng." 

Sau cùng, Tolrine đành đáp lại, trong khi Bjorn và Raven đã thủ thế và sẵn sàng cho bất kể điều gì sắp xảy ra.

"Tiếc nhỉ. Bọn ta đang cần người như nhóc. Nhóc thấy đấy, ba bốn tên phế vật thế này kiếm đâu chẳng được."

Gã đạo tắc thở dài ngao ngán, xoay xoay con dao đầy điệu nghệ, rồi đá vào đám đàn em đang nằm một đống với vẻ khinh thường rõ ràng. Hình ảnh này làm Bjorn không khỏi rùng mình khi mường tượng ra một Tolrine trong tương lai. Nó liếc nhìn sang thằng bạn, và an tâm hơn khi thấy ánh mắt khinh bỉ mà Tolrine đang ném cho tên Đạo Tặc. 

"Dù gì đi nữa, nếu nhóc có muốn gia nhập, hãy tới tìm ta ở Morocc."

Hắn cười nham hiểm, vẻ bề trên, rồi đứng dậy vươn vai đầy uể oải. Bjorn và Raven giật mình lùi lại trong vô thức, chỉ có Tolrine vẫn đứng yên, không hề sợ hãi.

"Lại còn can đảm nữa chứ. Hôm nay chơi vui đấy. Bây giờ thì ta buồn ngủ rồi."

Nói rồi hắn biến mất. Nhưng Bjorn biết là có điều gì đấy không ổn, và nó đã đúng. Một con dao phóng rất nhanh về phía Tolrine, nhưng thằng bé lách người sang một bên vừa kịp tránh được. Con dao cổ quái cắm ngập chuôi vào thân cây phía sau bọn trẻ rất xa. 

"Không phải lo lắng nữa đâu. Hắn đi rồi."

Tolrine thở dài, rảo bước về phía thân cây mà con dao vừa cắm vào, trong khi Bjorn và Raven vẫn rất cẩn trọng, từ từ tiến về phía chàng nạn nhân khốn khổ đang loay hoay tìm cách thoát ra khỏi đám dây dợ. Thằng bé đạo chích lấy hết sức bình sinh rút con dao ra khỏi thân cây, ngắm nghía kĩ càng nó. Con dao rất đẹp với chuôi được đúc hoàn toàn từ bạc. Trên lưỡi dao sắc bén có khắc ba chữ:

"White The Rogue."

Dắt con dao vào giày, Tolrine quay qua nhìn hai đứa bạn đang loay hoay giúp đỡ nạn nhân, huýt sáo khe khẽ rồi hỏi bâng quơ:

"Chà, tụi mày có nghĩ là hắn sợ tao không ?"
















Dienstag, 26. August 2014

Chapter 9: "Tao sẽ trở thành.."

Tolrine cố gắng lết dọc hành lang tối vắng vẻ. Vết thương ở đùi trái nhói lên theo từng bước chân của nó. Cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, nó hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực thứ không khí ẩm thấp của khu vực tầng ba sâu dưới đáy Kim Tự Tháp. Máu vẫn chảy không ngừng từ vết thương, nhưng nó hiểu rằng chỉ cần đợi hai đứa bạn tới, nó sẽ ổn.

Thằng bé đạo chích vừa đi vừa ngó quanh quất đề phòng đám quái vật có thể ùa ra bất kể lúc nào từ những con hẻm nhỏ. Chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh, và dù vốn dĩ là một người có phản xạ tuyệt vời, Tolrine cũng không thể kịp tránh đòn tấn công quá dứt khoát và hiểm hóc đấy được. Bóng đen bí ẩn đã theo sau thằng bé từ lúc mới xuống tầng hai, và Tolrine biết được điều đấy. Nó đã chạy phăm phăm băng qua cả hành lang dài tối om, rẽ trái rất nhiều lần nhằm cắt đuôi nhưng chưa có đến một lần thành công. Kẻ theo sau nó có kinh nghiệm, có kĩ năng, và quan trọng nhất là còn nhanh nhẹn hơn nó rất nhiều.

Một mùi hôi thối xộc tới, và Tolrine hiểu điều đó có nghĩa là gì. Đám Xác Ướp đang kéo tới, ngày càng gần hơn. Ở trạng thái bình thường, thằng bé đạo chích có thể chống chọi lại chúng, nhưng bây giờ thì không. Mỗi bước chân cố lết tới phía trước để bỏ rơi đám quái vật là một lần nó đau muốn rụng rời. Nó cố giỏng tai về phía cửa sập, hi vọng đám bạn sẽ tới kịp trước khi lũ kia kéo đến.

Đầu óc thằng bé vừa bước sang tuổi mười ba không thể nào ngừng nghĩ về việc vừa xảy ra cách đây nửa tiếng. Bóng đen bí ẩn đã tấn công nó chắc chắn phải là một kẻ nào đó, chứ không phải một con quái vật. Hắn cao hơn Tolrine một chút, mũ trùm, áo trùm, mọi thứ đều kín mít. Kẻ kì lạ ấy sử dụng thứ vũ khí gắn vào tay như một thanh dao nhỏ, và quan trọng là hắn biết nói, mặc dù tất cả những gì hắn thốt ra chỉ là một câu ngắn gọn:

"Erikson. Ngươi sẽ còn phải nếm mùi đau khổ nhiều."

Giọng nói trầm đục đó cứ văng vẳng bên tai Tolrine. Quá nhiều câu hỏi cần được đặt ra, và qúa ít câu trả lời có thể được tìm thấy. Mùi hôi thối của những xác chết rữa ra trong những tấm vải băng đã kéo tới rất gần. Mặc dù rất muốn hét lên để gọi đám bạn tới, nhưng thằng bé đạo chích còn đủ tỉnh táo để hiểu rằng điều đó chỉ làm tình hình thêm khó khăn cho nó. Vết thương ngày càng tệ hại hơn, Tolrine cảm nhận được một thứ gì đó ngoài cơn đau đang lan ra khắp người, làm nó tê liệt.

"Độc.." Thằng đạo chích lẩm bẩm. Rồi nó đổ gục xuống, bên tai vẫn nghe kịp nghe thấy tiếng đám kền kền đang lết từng bước chân nặng trĩu của những kẻ không hẳn đã chết tới gần. Rồi mọi thứ chỉ còn lại là màu đen.

-----------------------------------------------------------------

"Cậu ấy tỉnh lại rồi kìa !"

Bên tai Tolrine văng vẳng giọng nói thảng thốt của Raven. Nó cố mở mắt to hơn và thấy mọi thứ xung quanh mình dần rõ nét và thành hình. Người thằng bé mỏi nhừ, chân tê dại đi vì vết thương bị băng bó. Cho tới khi đôi mắt làm quen với ánh sáng, nó nhận ra mình đang nằm dài trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng trọ.

"Ổn chứ, Tol ? Cậu làm tôi và Raven lo lắng quá đấy." Giọng nói trầm ấm của thằng cộng sự bất đắc dĩ vang lên từ góc phòng, không biết vì lí do gì, làm Tolrine cảm thấy an tâm hơn.

"Là do chúng mày chậm chạp đấy chứ." Tolrine ngoạc mồm ra thái độ. Mặc dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi vì có vẻ như rất lâu rồi chưa vận động, nhưng cái mồm của nó vẫn dẻo và liếng thoắng như chưa có gì xảy ra cả.

"Bọn mình tới vừa kịp lúc đám Xác Ướp bắt đầu vây quanh cậu đấy chứ." Raven bắt đầu giải thích, mắt cô bé nhoè lệ. "Cậu làm mình lo hết sức, Tol à."

"Này nàng Kiếm Sĩ bé nhỏ, tôi là Tolrine Erikson, không phải Tol." Tolrine cau có quay ra nhìn cô bạn, cảm giác kì lạ khi thấy đôi mắt đen láy đẫm lệ càng sáng trong hơn. "Và đám Xác Ướp chậm chạp ấy không hề có chút cơ hội nào hạ được tôi. Chuyện là.."

"Bọn mình có thể đoán ra được có chuyện gì xảy ra, Tol ạ." Bjorn gấp quyển sách đang cầm trên tay lại, đứng dậy đi gần về phía giường. "Xác Ướp đâu có biết cầm dao, phải không ? Hơn nữa lại là dao có độc."

Hít một hơi dài, nhìn thằng bạn nằm bẹp dí trên giường mặt xanh xao hẳn đi, thằng bé tu sĩ giải thích tiếp:

"Tôi đã dành vài ngày qua để nghiên cứu về thứ độc trong máu của cậu. Mặc dù không thực sự hiểu rõ về độc dược lắm, nhưng những biểu hiện rõ ràng của nó cho chúng ta biết được cậu đã bị đâm bởi một Sát Thủ chuyên nghiệp."

Cả căn phòng im lặng. Raven sửng sốt, hết nhìn Bjorn lại quay qua nhìn Tolrine. Mặt thằng bé tóc bạch kim rất bình thản, trái với phản ứng mà thằng bé tu sĩ đang chờ đợi.

"Một Sát Thủ từ Hội Sát Thủ của thành phố Morocc ?" Raven thốt lên, và như cảm thấy bất bình vì thái độ thản nhiên quá đỗi kì lạ của hai thằng bạn, cô nói tiếp "Mấy bạn biết điều đó nghĩa là gì không vậy ?"

Tolrine liếc mắc nhìn Bjorn, như để đoán xem thằng bạn bất đắc dĩ có còn biết thêm điều gì không. Bjorn hiểu ý và chỉ lắc đầu. Và hai thằng bé lại tiếp tục chìm vào im lặng, theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Raven tiến tới bên cửa sổ, kéo rèm sang hai bên. Tolrine cố gượng dậy dựa lưng vào tường để nhìn được ra bên ngoài. Những mái nhà thấp đặc trưng của Prontera đã trắng xoá tuyết, trời âm u xám xịt.  Thỉnh thoảng lại có một cơn gió kéo qua, thổi tung những bỗng tuyết đang rơi lất phất. Ngay lúc này, nhìn khung cảnh mùa đông u buồn của Prontera, thằng bé đạo chích lại thấy hơi thèm cái nắng ấm áp của thành phố sa mạc kia.

"Nhiệm vụ sao rồi ? Mà sao bọn mày đưa được tao về đây ?"

Raven, mặc dù vẫn thấy khá bực bội vì hai thằng bạn đang cố giấu suy nghĩ của mình, vẫn nhanh nhảu trả lời:

"Nhiệm vụ thất bại rồi. Bọn mình giải cứu cậu khỏi đám Xác Ướp, cũng mất thời gian một chút. Sau đó mình vẫn đang tính cách đưa cậu về thì Bjorn lôi từ đâu một viên đá màu xanh lam, đập bể rồi lẩm bẩm gì đó. Thế rồi một cánh cổng dịch chuyển hiện ra, y như cánh cổng của chị Kafra đó, rồi bọn mình về nhà. Kì thực, Bjorn luôn làm cho mình bất ngờ mà." Cô bé tóc đen quay qua huých thằng bạn một cái, ra điều tự hào lắm.

"Mày lại học được phép thuật mới từ quyển sách kì dị đó ? Hời gớm nhỉ. Có mấy chục ngàn zeny thôi đó." Tolrine nói vui vẻ với thằng bé tu sĩ đang ngại ngùng gãi đầu gãi tai ở cạnh Raven. "Vậy mà mày nỡ làm bạn bè mất mấy nghìn zeny tiền dịch chuyển chỗ bà già Kafra là sao ?"

"Phép thuật này chỉ sử dụng được với những nơi tôi đã từng đi qua thôi mà Tol." Bjorn vẫn gãi đầu, giải thích. "Tôi chưa từng tới Morocc lần nào trước đó."

"Chà, mà tôi đã nằm đây mấy ngày rồi Raven ? Sao có cảm giác như trời lạnh dữ vậy, so với hồi mình rời khỏi Prontera ấy." Tolrine chui lại vào trong chăn, giả bộ rên hừ hừ.

"Mới có một tuần thôi, Tol." Raven nháy mắt tinh nghịch với thằng bé rồi quay qua mỉm cười đầy ngụ ý với Bjorn. Và đúng như chúng mong chờ, thằng bé đạo chích bật dậy hét toáng lên như thể vừa bị đâm một nhát nữa.

"Cái gì cơ ???"

Hai đứa bạn phá ra cười, và Tolrine trưng ra bộ mặt vừa bực bội vừa buồn cười, cũng đành nhoẻn miệng rồi lầm bầm tiếp.

"Má ơi, tao thực sự thèm món súp nóng..."

Raven đành lắc đầu đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng, không quên ném lại một câu đùa tinh nghịch:

"Có ngay, ông tướng mè nheo ạ."

Chỉ còn lại hai thằng con trai, căn phòng lại chìm vào im lặng. Rồi như thể suy nghĩ dữ lắm, Tolrine đành lên tiếng, nói ra điều nó suy nghĩ nãy giờ:

"Tao sẽ trở thành một Sát Thủ, Bjorn ạ."



Dienstag, 29. Juli 2014

Chapter 8: Những dòng họ lạ.

"Tol, cậu không định giúp mình một tay hả ?"

Raven vừa vung kiếm vào đám Dơi Xám đang vờn bên trên mái tóc đen của cô, vừa như gào về phía sau. Những đường kiếm sắc bén nháng lên như những ánh chớp trong mê cung tranh tối tranh sáng phía bên trong Kim Tự Tháp cổ. Phía sau cô Hiệp sĩ trẻ, chàng Tu Sĩ học việc một tay cầm cây đuốc, nguồn sáng duy nhất của ba đứa trẻ, tay kia dò tìm đường đi trên tấm bản đồ rách nát được nhóm Eden cấp cho. Đi sau cùng là Tolrine, bước chân lề mề, thái độ ngao ngán, tay xoay xoay con dao quý giá của nó ra vẻ nhàm chán lắm. Nó ngáp rõ to rồi nói với giọng kẻ cả:

"Đám lâu la này một mình cô xử được cơ mà. Hơn nữa tôi phải để dành sức cho các tầng trên nữa."

"Chúng ta sẽ chỉ lên tầng ba thôi, Tol. Và cậu phụ Raven đi. Thiệt tình, cậu đã hơn mười hai tuổi rồi đấy." Bjorn tỉ mỉ đánh dấu vào những bước tường đi qua bằng vệt than đen từ cây đuốc. Như thế thì chúng sẽ không mất thời gian lòng vòng qua những con đường đã đi rồi.

"Tao mười ba rồi. Đoán xem từ bao giờ ? Đã mười hai tiếng !" Tolrine hậm hực tiến chầm chậm tới trước. "Vậy mà mày và Raven, hai cộng sự bất đắc dĩ của tao lại có món quà hợp lí gớm ! Xác ướp à ?"

Raven và Bjorn quay qua ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn Tolrine. Điều này giải thích rất nhiều cho vẻ hậm hực từ khi đặt chân vào Kim Tự Tháp của thằng bé tóc bạch kim. Hôm nay là sinh nhật của nó ? Bọn chúng đâu có biết. Sau một thoáng im lặng ngại ngùng, Raven lên tiếng trước:

"Tol này, tụi mình không.."

"Thôi khỏi ạ, chín năm qua tôi cũng đâu có biết sinh nhật là gì đâu." Tolrine quay lại, hất mái tóc bạch kim dài sang một bên rồi nhe răng cười. "Đùa chút thôi, mấy người làm gì nghiêm túc dữ vậy ?"

Thằng bé đạo chích liếc về phía hai đứa cộng sự của mình rồi nói tiếp:

"Êu Bjorn, làm cái trò cho tao chạy nhanh đi."

Bjorn chẳng chần chừ lấy một giây, như để tự giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi khó chịu một cách vô lí, thao tác thoăn thoắt rồi lầm bầm khe khẽ:

"Increase Agility !"

"Rồi, giờ tôi đi trước dọn đường. Hẹn gặp lại ở tầng ba nha. Mấy người biết phải đi theo cái gì rồi đó."

Tolrine nói nhanh rồi lao vụt đi, chẳng chờ đợi phản ứng của hai đứa còn lại. Raven toan chạy theo thì Bjorn níu lại, lắc đầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt can ngăn:

"Tolrine luôn đáng tin trong những vụ này. Cậu ấy rất may mắn trên chiến trường."

Raven đành nghe theo lời Bjorn, mặc dù vẫn thấy lo lắng cho cậu "em trai" của mình. Suy cho cùng thì Bjorn hiểu Tolrine hơn, và thực sự thằng bé đạo chích rất đáng tin khi chiến đấu. Sau nhiều tháng trời sát cánh bên nhau, cô bé Hiệp sĩ có thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa năng lực chiến đấu của ba đứa trong nhóm. Nếu như Bjorn sở hữu phép thuật tối cao để hỗ trợ các đồng đội và chẳng mấy trực tiếp tham gia vào các trận chiến, Raven có kĩ thuật kiếm pháp điệu nghệ và sức dẻo dai của một Hiệp sĩ thực thụ, thì Tolrine, thằng nhóc vô cùng trẻ con và hấp tấp ấy, lại là người có sức mạnh đáng ngạc nhiên nhất. Bất chấp vẻ bất cần và lề mề lúc bình thường, khi lâm vào cảnh ngặt nghèo, ở thằng bé đạo chích toát lên một bản năng rất hoang dã được tôn luyện trên đường phố.

Raven và Bjorn chỉ việc đi theo dấu vết để lại của Tolrine là những tạp phẩm rơi ra từ đám quái vật mà nó đã hạ. Chúng im lặng. Dường như khi không có cậu trai lắm chuyện kia đi cùng, hai đứa nó chẳng biết nói chuyện gì cả. Cảm thấy có phần hơi bất lịch sự, Bjorn đành lên tiếng:

"Vậy, tại sao cậu lại muốn trở thành Hiệp Sĩ ? Thường thì phụ nữ không mấy ai lựa chọn ngành nghề khô khan chỉ có sắt với thép thế này, phải không ?"

Raven vuốt mái tóc đen vắt lên hai bên vành tai, tủm tỉm giải thích:

"Mình đi theo con đường của cha mình. Ông là bậc Hiệp sĩ đại tài. Chắc cậu có nghe tới cái tên Gustaf von Sydow ở đâu đó rồi."

Bjorn giật mình quay lại nhìn Raven, nói giọng hơi thảng thốt:

"Ý cậu là ngài Gustaf - The Lord Knight - von Sydow, thủ lĩnh quân đội Hoàng Gia ? "

Bụm miệng cười khúc khích rất đáng yêu, Raven nói:

"Được nghe Bjorn Ironside gọi tên cha mình như thế thật là một trải nghiệm hay ho. Nhưng đúng vậy, ông ý là một người cha có tiếng tăm."

Có vẻ vẫn chưa hết bất ngờ, Bjorn nhìn chằm chằm vào Raven, khiến cô cảm thấy hơi ngượng. Nhận ra cái nhìn khiếm nhã của mình, Bjorn tránh ánh mắt đi chỗ khác rồi nói tiếp:

"Bọn mình không biết rằng cậu lại.. ờ.. xuất thân quý tộc đến thế."

"Thôi nào, cậu cũng là con cả của gia đình Thợ rèn Ironside nức tiếng khắp nơi. Họ cũng là người giúp đỡ ba mình rất nhiều đấy."

Bjorn im lặng. Mặc dù rời xa vòng tay cha mẹ từ bé, nhưng vài tháng một lần, nó lại được cha Mareusis cho phép đi qua chị Kafra để về Al De Baran thăm gia đình. Nhắc tới chuyện này, thằng bé tu sĩ mới sực nhớ ra từ ngày rời khỏi nhà thờ, nó chưa vòng về Al De Baran lần nào.

"Và Tolrine cũng thế, cậu ấy cũng có xuất thân rất danh giá đấy nhé. Tất nhiên, mình chỉ đoán vậy thôi." Raven nói với vẻ mơ màng.

Lần này thì Bjorn còn bất ngờ hơn trước. Nó quay ngoắt lại mạnh tới mức suýt chút nữa thì hai đứa va vào nhau. Lỗ tai lùng bùng những gì cô bạn Hiệp sĩ vừa nói, nó hỏi lại:

"Cậu vừa nói gì cơ ?"

Quả thực từ trước giờ, dù đã sát cánh cùng Tolrine gần nửa năm, thế nhưng chưa bao giờ Bjorn thấy thằng bé đạo chích đả động gì tới gia đình nó. Mỗi lần chẳng may câu chuyện hướng tới chủ đề ấy, ánh mắt thằng bé luôn tối sầm lại, rồi nó nhanh chóng lảng đi chuyện khác. Chuyện Raven biết về gia đình của Bjorn thì không lấy gì làm lạ, nhưng Raven biết cả về xuất thân của Tolrine thì quả là một điều bất ngờ.

"Có gì đâu ? Trong danh sách đăng kí nhóm, mình thấy tên cậu ta là Tolrine Erikson. Tò mò về cái họ lạ, cũng như họ von Sydow và Ironside của mình và cậu, thời nay chẳng còn mấy ai có những cái họ như thế nữa, thế nên mình đã hỏi ba mình trong một bữa sáng." Hơi ngạc nhiên trước thái độ của Bjorn, Raven hoang mang kể tiếp: "Cha mình sau khi nghe tên của Tolrine thì trầm tư ghê lắm, rồi từ việc "cân nhắc xem có cho mình đi cùng các bạn không", ông đổi ý và đồng ý ngay lập tức."

Nghỉ lấy hơi, Raven nhớ lại hình ảnh khuôn mặt cha mình vào bữa sáng hôm ấy. Nắm giữ chức vụ Tổng chỉ huy Quân đội Hoàng Gia sau nhiều năm, ba Gustaf có thể giữ được biểu cảm khuôn mặt luôn lạnh lùng và bình tĩnh, dẫu cho có bất kể điều gì kinh khủng lắm xảy ra với ông. Thế nhưng buổi sáng hôm đấy, khi cô nhắc tới cái tên Tolrine kèm theo họ Erikson, lần đầu tiên trong cuộc đời, Raven thấy ba mình lúng túng và xúc động đến thế.

"Ba chỉ ậm ừ kể về một người nào đấy tên Engquist, có giải thích thêm rằng ông cũng là một nhà khoa học trong hàng ngũ quân đội Hoàng Gia. Vậy nên mình đoán Tol cũng.. cậu biết đấy.. như chúng ta."

Bjorn cố gắng để xử lí hết đám thông tin vừa nghe được. Hai đứa bạn trong nhóm của nó, một là con gái cưng của Đại Hiệp Sĩ Gustaf von Sydow, người còn lại thừa hưởng họ Erikson bí ẩn. Raven thì rõ ràng là một cô gái xuất thân ở tầng lớp cao, mọi cử chỉ, cách cư xử lẫn cả lời ăn tiếng nói đều được chau chuốt và cân nhắc cẩn thận. Tolrine thì không. Nhưng nếu những gì Raven suy luận là đúng, vậy điều gì đã đưa Tolrine trở thành một đạo chích lang thang như bây giờ ?

"Bjorn này, đã mười phút rồi, mình không còn thấy các dấu hiệu Tol để lại nữa ?" Raven gọi với theo Bjorn. Nãy giờ mải mê suy nghĩ, thằng bé tu sĩ đi hơi nhanh và không để ý tới điều Raven vừa nói. Nó quay lại, nhìn quanh quất. Đúng là cả con đường dài chúng vừa đi qua không còn các tạp phẩm và xác đám Dơi Xám hay Dơi Đỏ thường luẩn quẩn trong khu mê cung này nữa. Bjorn lôi tấm bản đồ ra và bắt đầu dò đường, trong khi Raven hỏi với giọng lo lắng:

"Có khi nào Tol đi lạc rồi không ?"

Lấy ngón tay búng tách một cái rất kêu vào tấm bản đồ, Bjorn mỉm cười để trấn an Raven:

"Không. Cậu ấy đã tìm ra cánh cửa bí mật dẫn tới tầng trên. Nó ở ngay đây."

Nói rồi, Bjorn cầm cây gậy rà khắp bức tường đá trơn láng hai bên hành lang hẹp chúng vừa đi qua. Nó gõ lạch cạch khắp hai bên bức tường tới khi tiếng "cộp cộp" rõ ràng cho thấy đằng sau điểm ấy là một khoảng rỗng: một lối đi.

"Một cánh cửa xoay bí mật. Chỉ cần dựa người vào.. ối.. là được."

Bjorn vừa nói vừa dựa vào "cánh cửa", và biến mất đằng sau bức tường. Raven làm theo y chang như thằng bé tu sĩ. Khi xoay qua bên này cánh cửa, Raven vấp phải chân Bjorn đang đứng sững ở đó như để quan sát lối đi, cô bé mất thăng bằng rồi ngã ngửa về phía sau do bộ giáp xích nặng nề. Bjorn nhanh tay ôm ngang hông cô bạn Hiêp sĩ để đỡ cô khỏi ngã. Hai cặp mắt nhìn nhau trong vài giây dài đằng đẵng, dưới ánh lửa le lói của cây đuốc sắp tàn. Cho tới khi má đã đỏ hồng như màu nắng sau cơn mưa, Raven lắp bắp: "Cảm ơn" rồi vội vã đứng thẳng dậy, chỉnh lại cái mũ sắt đã suýt rơi ra sau. Bjorn, cố kiềm chế thứ cảm xúc lạ nhen nhóm trong nó ba tháng qua, đáp cụt lủn: "Không có gì."

Thằng bé tu sĩ giơ cao cây đuốc. Đằng sau cánh cửa bí mật chỉ là một gian phòng hẹp, chính giữa là một cửa sập, nay đã mở sẵn, và một cầu thang đi xuống sâu bên dưới.

"Vậy ra, tầng hai lại nằm ở dưới nhỉ ?"  Raven liếc qua Bjorn rồi cong môi lên nói "Mình vẫn thắc mắc tại sao Tolrine lại có thể tìm ra được nơi này ?"

"Cậu ấy luôn may mắn với thứ định luật "khi có gì đó không phải, hãy rẽ trái". Bjorn đáp, cố giấu nụ cười vì nghĩ về những điều trẻ con mà thằng bạn nó hay làm.

Hai đứa mất tới gần năm phút để leo xuống cuối cầu thang sâu hun hút. Sau khi làm quen với bầu không khí lạnh lẽo âm u ở tầng này, Bjorn bắt đầu hơi lo lắng cho Tolrine khi nhận ra trải dài cả hành lang phía trước mặt không có một dấu vết nào cho thấy Tolrine đã đi qua cả. Thằng bé tu sĩ dùng phép thuật tăng tốc cho cả hai đứa rồi đi nhanh dần lên. Tầng này có những lối đi rộng rãi, không chằng chịt đan xen như tầng trên, vậy nên việc di chuyển cũng tiện lợi hơn. Hai đứa bắt đầu gặp những con Chó Xác Ướp thân quấn đầy băng vải, có những con bị tuột lớp băng lại lộ ra lớp da tím ngắt bên trong. Raven vung những đường kiếm rất dứt khoát, không chút nhân nhượng về phía đám Chó, trong khi vẫn hối hả lao đi tìm cậu nhóc cùng nhóm. Bóng dáng bộ áo chùng tím than và chiếc khăn choàng đỏ đun cứ lao vun vút suốt các hành lang tăm tối lạnh lẽo.

"Bjorn, có khi nào Tol còn kẹt lại ở tầng trên không ?" Raven nói muốn hụt hơi.

"Cũng có thể, nhưng chúng ta nên đi tiếp, hoàn thành việc tiêu diệt đám Xác Ướp rồi sẽ quay lại tìm cậu ta." Bjorn đã tính toán suốt từ lúc nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu đi. "Lượng Pháp lực của mình sắp cạn, nên lợi dụng số phép thuật này để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu đã là Hiệp sĩ, kĩ năng chiến đấu bây giờ của cậu cộng với phép thuật hỗ trợ từ tớ là đủ."

Raven có phần không đồng tình với suy nghĩ quá quả quyết và hơi độc đoán của Bjorn. Thế nhưng sau khi cân nhắc kĩ tình huống hiện tại, cô đành tiếp tục lao về phía trước nhanh nhất có thể, không quên dẹp bỏ mọi trở ngại trên đường đi.








Samstag, 26. Juli 2014

Chapter 7: Một nửa bên này và một nửa bên kia.

Mùa đông đã tới sớm trên cả lục địa Rune Midgard vào cuối tháng chín. Mặc dù những bông tuyết đầu mùa chưa rơi, nhưng vào buổi sáng sớm, sương giá phủ khắp mọi con đường. Mặt hồ ở trung tâm thành phố bây giờ trông như tấm gương thép lạnh băng . Những phiên chợ buổi sáng bắt đầu muộn hơn ngày hè, những bộ trang phục mùa đông nặng nề và đủ sắc màu đã được bày bán ở khắp các gian hàng.

Từ trên ô cửa sổ của căn phòng trọ, Tolrine có thể thấy người ta đi lại với đủ thứ áo ấm, bao tay, ủng da trên người. Thường thì khoảng thời gian này trong năm, Tolrine luôn khốn đốn nhất vì nó không kiếm sao cho được một cái áo ấm cho ra hồn, may mắn thì sẽ nhặt được một cái áo khoác lông chồn cũ rách bị người ta vứt đâu đó trong những con hẻm, còn không thì nó chấp nhận việc lấy những tấm bìa các-tông làm chăn trong những đêm đông giá buốt. Bây giờ thì cuộc sống đã khác.

"Coi tao thở ra cả khói trắng rồi này mày."

Tolrine tỏ ra phấn khởi, lần đầu tiên trong nhiều năm khi mùa đông đến. Bên trong căn phòng trọ chật hẹp, Bjorn sắp xếp những thứ đồ lỉnh kỉnh nào bình thuốc, nào bông băng, nào giấy tờ tài liệu vào cái túi xách da đã cũ của nó. Đã ba tháng trôi qua kể từ cái ngày gặp nhau định mệnh giữa ba đứa trẻ, và mặc cho Tolrine cứ cự nự liên tục về việc Bjorn đồng ý cho Raven nhập hội, nó cũng đành đầu hàng trước sự kiên trì thuyết phục của Bjorn. Tolrine cũng chấp nhận sự thật rằng nhờ có cô kiếm sĩ nhỏ bé nhưng gan góc trong nhóm, chúng nó đã có thể giải quyết được những nhiệm vụ ở bảng cấp độ năm, thậm chí vài nhiệm vụ dễ ở cấp độ sáu, dù cho không còn dễ dàng như trước nữa.

Và Tolrine ranh mãnh đã phân công nhiệm vụ bê vác đồ đạc cho Bjorn, đơn giản là vì "Tao cần sự nhanh nhẹn của tao, mà khi mang vác lỉnh kỉnh, chân tao nhấc không có nổi.". Dĩ nhiên là không đời nào hai cậu trai trẻ lại để cho Raven phải động tay gì cả. Thê nên công việc đó giờ mặc nhiên được giao phó cho "người đáng tin cậy nhất trong lĩnh vực này" theo cách nói của Tolrine.

"Hôm nay chúng ta sẽ có một hành trình dài đấy, Tol ạ. Và cậu cũng không cần đem theo cái áo khoác dày cộp đấy đâu. Tôi nghĩ một chiếc áo khoác mỏng sẽ hữu ích hơn." Bjorn nói trong khi vẫn đang sắp xếp đống giấy tờ thật cẩn thận, không quên bỏ thêm một số tiền mà nó cho là đủ dùng trong chuyến đi vào cặp tài liệu.

"Mày có bị ấm đầu không đấy ? Trời đang lạnh như da của con Đuôi Trùn vậy." Tolrine nhìn thằng-cùng-phòng-bất-đắc-dĩ với cặp mắt nghi ngờ, giọng thảng thốt.

"Phải. Nhưng nơi chúng ta sắp đến sẽ ấm áp hơn rất nhiều."

"Chúng ta sẽ đi đâu cơ ?" Tolrine vừa cằn nhằn vừa mở tủ quần áo. Trong suốt nhiều năm, đây là quãng thời gian dư dả nhất của nó khi có riêng một tủ quần áo với vài ba bộ đồ trong đó. Và mặc dù chưa biết câu trả lời của Bjorn, nó vẫn hiểu rằng nghe lời khuyên của thằng bé tu sĩ vẫn luôn đem lại kết quả tốt đẹp.

"Morroc. Thành phố của sa mạc và nắng nóng. Phải vậy không, Bjorn ?" Raven mở khẽ cửa đi vào phòng. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy: mái tóc đen buộc cao, gọn gàng dưới lớp mũ sắt rất đúng với phong cách của chiến binh, bộ váy Kiếm Sĩ của ba tháng trước nay được thay thế bằng bộ giáp xích tuy chắc chắn nhưng lại rất nhẹ nhàng và không kém phần nữ tính, thanh kiếm dài mảnh đã tra vào bao da màu nâu bóng lộn dắt bên hông. Raven mang đôi bốt màu đen cao tới đầu gối, càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của đôi chân dài nhỏ gọn. Và để chống lại cái lạnh "tạm thời", cô nàng sử dụng một tấm áo choàng dài màu đỏ đun khoác nhẹ lên vai.

Bjorn gật gù đồng tình với Raven, im lặng tiếp tục kiểm tra lại một lượt đống đồ đạc cần đem theo trong khi Tolrine ngoạc mồm ra:

"Raven ! Cô không phiền chứ ? Tôi đang thay quần áo !"

"Cậu chỉ đang thay áo khoác thôi mà, và bộ quần áo đen bó sát cậu cũng đã mặc được vài tháng rồi đấy !" Raven phe phẩy tay, như thể chẳng quan tâm mấy. Sau ba tháng và rất nhiều nhiệm vụ làm cùng nhau, cô coi Tolrine như cậu em trai, tuy bằng tuổi nhưng quá trẻ con và nghịch ngợm.

"Này, cô Kiếm Sĩ nhỏ, tôi giặt quần áo và tắm rửa thường xuyên đấy nhé !" Tolrine hậm hực lấy chiếc áo khoác mỏng màu be khoác đại lên người cho có rồi quay ra kiểm tra con dao của nó. Lưỡi dao sắc bén được Tolrine chăm sóc và giữ gìn rất cẩn thận, tới nỗi hai đứa còn lại hay đùa rằng con dao đó là người tình trăm năm của nó.

"Tol ! Mình đã được thăng chức lên thành Hiệp Sĩ một tuần trước rồi ! Nữ Hiệp Sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử đấy nhé !" Raven cười rất tươi khi thấy Tolrine bắt đầu công đoạn mài con dao.  "Tính ra thì mình đang ở cấp bậc cao hơn cả hai đấy, Tu Sĩ Học Việc và Đạo Chích ạ."

Cả hai thằng bé đồng loạt dừng công việc đang làm của chúng lại và bắt đầu ngẩn người ra một lúc. Chúng đã không nhận ra điều đấy. Tolrine định thần lại sớm hơn và lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục mài dao:

"Bọn tôi thừa sức. Số điểm thực chiến được cấp từ nhóm Eden đã đủ từ cách đây ba tuần. Chỉ là.."

Raven cong môi lên hỏi vặn:

"Chỉ là làm sao ?"

Bjorn đáp, giọng hơi tự ái:

"Bọn mình chưa quyết định được sẽ trở thành gì."

Tolrine im lặng, và cả ba đứa hiểu rằng khi thằng bé này im lặng thì tức là nó đồng tình.

"Dù gì đi nữa, chúng ta nên đi thôi." Bjorn xách túi đồ lên vai, nói bằng giọng quả quyết. "Tới gặp chị Kafra cho nhanh. Đi bộ từ Prontera tới Morroc mất tới ba ngày đường đấy. Chúng ta cũng đủ tiền mà."

Raven vui vẻ đứng dậy, hình như còn khẽ hát một điệu nhạc rồi nối bước theo Bjorn. Tolrine mài viên đá vào lưỡi dao một đường cuối cùng đầy hằn học, dắt vào đai lưng, rồi lững thững đi sau cùng.


**********************************

Dạo bước dọc con đường Lớn đi về phía cổng Nam của Prontera, răng Tolrine đánh lập cập vào nhau trong khi nó cố gắng mè nheo Bjorn:

"Mày muốn tao chết lạnh để có thể một mình chung nhóm với nàng đấy hả Bon ?"

"Nếu cậu cứ tiếp tục gọi tôi là Bon và tiếp tục trò gán ghép trẻ con đấy thì tôi nghĩ là tôi muốn thật." Bjorn đáp thẳng thắn, liếc mắt để ý xem Raven có nghe thấy không. Cô nàng vẫn đang ngắm nghía các quầy hàng hai bên đường và đi sau hai cậu trẻ vài bước chân.

"Mà chúng ta tới gặp nàng Kafra xinh đẹp làm gì vậy ?" Tolrine tảng lờ coi như nó chưa nói gì cả, toàn thân vẫn run cầm cập.

"Chúng ta sẽ dùng dịch vụ Cổng dịch chuyển của chị ấy." Bjorn đáp ngắn gọn.

Kafra là một nữ nhân viên của hoàng gia. Người phụ nữ tóc vàng óng này phụ trách việc sắp xếp kho hàng của hàng nghìn người dân Prontera, đi kèm luôn cả vụ dịch chuyển nhanh gọn giữa các thành phố với nhau. Cô làm việc cực kì năng suất, giải quyết các thắc mắc về đường xá, các yêu cầu kí gửi tiền hoặc đồ đạc vào kho cá nhân nhanh thoăn thoắt. Ba đứa đứng vào hàng chờ đợi được vài phút thì đã nhanh chóng tới lượt.

"Chào chị, Kafra. Bọn em muốn đi tới thành phố Morroc bằng cổng dịch chuyển." Bjorn nói bằng giọng lễ phép khi đã đứng trước quầy phục vụ.

"Chào em, Bjorn. Tới Morroc hả ? Vé một người ?" Chị Kafra niềm nở đáp.

"Không ạ. Vé ba người, em đi cùng bạn em đây." Bjorn chỉ tay về phía hai đứa bạn. Bọn chúng có vẻ đang tranh luận đề tài gì đấy liên quan tới "lạnh" và "không lạnh". "Nhiệm vụ của nhóm Eden, chị biết đấy."

Chị Kafra gật đầu, lấy một tờ giấy ra ghi ghi chép chép rồi nói nhanh với cậu bé tóc hạt dẻ:

"Hết năm ngàn zeny tất cả, nhóc ạ."

Nhận tiền từ tay Bjorn, chị Kafra nói với về phía Raven và Tolrine, giọng vui vẻ:

"Chị sẽ mở cổng bây giờ. Đứng lui lại nha."

Kafra thao tác các đầu ngón tay giống như những phép thuật của Bjorn, nhưng cầu kì hơn, rồi lẩm bẩm, cũng bằng thứ ngôn ngữ kì lạ:

"Warp Portal to Morroc."

Một cánh cổng trông như lỗ hổng không gian giãn ra trước mặt ba đứa trẻ. Từ phía Tolrine có thể thấy được bên kia cánh cổng là một khung cảnh hoàn toàn khác với những con đường lát gạch của Prontera. Tất cả những gì nó thấy là một màu vàng của nắng và cát trộn vào nhau.

Chị Kafra ngó vào cánh cổng như để kiểm tra xem địa điểm nơi đến đã đúng chưa, rồi quay ra nói bằng giọng niềm nở:

"Chúc may mắn, ba nhóc."

Bjorn hít một hơi rồi bước vào cánh cổng đầu tiên. Raven chẳng chần chừ cũng bước ngay theo sau. Có vẻ như hai đứa nó đã từng dịch chuyển bằng cánh cổng kì quái này nhiều lần, nhưng Tolrine thì chưa bao giờ. Nó lo lắng quay ra hỏi chị Kafra:

"Có khi nào em đang bước qua thì cánh cổng đóng lại, và chị thấy một nửa thân em ở đây, còn hai đứa kia sẽ nhận được nửa còn lại ở Morroc không ?"

Chị Kafra cười khúc khích trước câu hỏi ngô nghê cực đáng yêu của thằng bé tóc bạch kim, chỉ đáp ngắn gọn:

"Nếu chị là em thì chị sẽ bước qua thật nhanh trước khi điều đó xảy ra đấy."

"Mèn ơi, vậy nghĩa là nó có thể xảy ra."

Tolrine lẩm bẩm rồi nhắm chặt mắt bước thẳng vào cổng dịch chuyển. Chẳng có gì đặc biệt, đơn giản như bước qua một cánh cửa bình thường, ngoài việc nó có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập của thành phố Morroc thay vì những làn gió lạnh căm ở Prontera. Lỗ hổng không gian đóng lại chậm chậm ít giây sau khi Tolrine đã làm quen với nắng, nóng, cát, bụi và gió ở thành phố lạ lẫm. Nó quay lại, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt chị Kafra tươi rói sau khi ngó vào kiểm tra xem ba đứa nó đã an toàn ở bên này chưa.

"Thật đấy hả Tol ? Bọn mình sẽ nhận được một nửa của cậu ?" Raven và Bjorn vẫn chưa dứt cười sau khi nghe thấy câu hỏi của thằng bé đạo chích.

"Mắc gì mà chúng ta phải tới cái nơi.. ờ.. hoang tàn này ?" Tolrine đánh trống lảng rất nhanh. Nó nhìn quanh quất, đâu đâu cũng là cát, là bụi, là đống đổ nát của những gì trước kia gọi là các tòa nhà, các công trình kiến trúc. "Đây đâu có gọi là thành phố được ?"

Bjorn giải đáp thắc mắc của Tolrine bằng giọng trầm ngâm:

"Trước đây, Morroc rất đẹp và sầm uất. Nhưng một vụ thảm-họa-không-phải-từ-thiên-nhiên đã phá hủy nơi đây thành thứ chúng ta đang thấy trước mặt."

**[vụ thảm họa có được nhắc tới ở Chapter 4: "Tao cảm thấy như bị tăng động".]**

"Mình có nghe cha mình kể về vụ đấy. Báo chí cũng đưa tin nhiều mà." Raven tiếp lời, chỉ tay về phía trung tâm thành phố. "Thảm họa Satan. Con quái vật Satan bị phong ấn sâu dưới lòng hồ Morroc trong trận chiến hàng trăm năm trước đã trỗi dậy và phá hủy thành phố. Người ta có phỏng đoán rằng một thế lực nào đấy đã phá bỏ xiềng xích cho nó."

Tolrine nhìn về phía ngón tay cô bạn chỉ. Ở đó là một vực thẳm sâu hun hút không thấy đáy. Cả bốn bề của thành phố như lún dần về phía nơi trước đây là "hồ Morroc". Một cơn lạnh sống lưng chẳng biết từ đâu ra làm nó rùng mình.

"Thầy của tôi nói rằng, chẳng có thế lực nào ngoài chính sự tham lam trong những cuộc nội chiến liên miên gần đây của con người đã giải phóng Satan." Bjorn nhớ lại bài giảng của cha Mareusis trong một lần nó thắc mắc về thảm họa này.

Ba đứa trẻ im lặng. Mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cả thành phố vắng lặng như tờ, đâu đó chỉ có tiếng những cơn gió sa mạc thổi tung một tấm bạt trước đây từng dùng để che chắn các gian hàng. Sau cùng, Tolrine đành lên tiếng:

"Ờ. Cơ mà chúng ta tới đây để đánh nhau với con Satan hả ?"

"Cậu cứ khéo đùa." Raven không khỏi bật cười "Ừ, nhưng mà mục tiêu lần này của chúng ta là gì vậy, Bjorn ?"

"Satan trỗi dậy. Những sinh vật của bóng đêm ở xung quanh khu vực này cũng được đà lấn tới." Bjorn rảo bước về phía Tây trong khi giải thích nhiệm vụ. "Kim tự tháp, một địa danh du lịch nổi tiếng của thành phố, nay đã bị bỏ hoang. Và đó là nơi cư ngụ của một loài mà chúng ta cần tiêu diệt."

Hít một hơi dài đầy cát và bụi bặm, thằng bé tu sĩ dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào mắt của hai đứa bạn:

"Bọn Xác Ướp."

Freitag, 25. Juli 2014

Chapter 6: Mái tóc đen ấy (2).

"Thôi xong. Cảm ơn Ngài đã cho con một trải nghiệm hoàn hảo, mặc dù ngắn ngủi." Bjorn thầm nghĩ. Nó nhắm chặt mắt và sẵn sàng hứng chịu cú tát trời giáng của con Sasquatch. Nhưng thay vào đó, cậu trai có mái tóc nâu hạt dẻ chỉ nghe thấy tiếng đổ rầm của một thân hình nặng nề. Bjorn mở mắt ra và thấy mái tóc bạch kim quen thuộc: Tolrine đang rút con dao đã cắm ngập chuôi vào chân của con Sasquatch vừa đổ xuống.

"Không có tao mày thảm dữ. Dù gì cũng cảm ơn vì chai nước."

Tolrine quệt vết máu còn dính lại trên con dao của nó lên lông con Sasquatch, tạo thành một vệt đỏ loang lổ trên bộ lông xám. Con Sasquatch đang dẫm lên người Bjorn gầm lên đầy tức giận rồi phóng bằng cả bốn chân về phía Tolrine. Nó táp trượt, vì Tolrine đã lách người đầy điệu nghệ sang một bên và chạy về phía Bjorn. Nó toan đỡ thằng cộng sự bất đắc dĩ dậy nhưng Bjorn gạt đi và lẩm bẩm:

"Khỏi, chắc là gãy xương rồi chứ đứng sao nổi."

Rồi vẫn nằm bẹp một chỗ, Bjorn nhanh trí thao tác ngay phép thuật cuối cùng vào Tolrine: "Increase Agility." rồi gào lên, bất chấp cơn đau ở lồng ngực đang làm nó khổ sở:

"Giải quyết nhanh con Sasquatch này rồi cứu cô bạn đằng kia đi."

Phía xa, nàng Kiếm Sĩ vẫn đang vất vả né tránh những ngón đòn nguy hiểm ngày một hung bạo hơn của Leib. Nắm được tình hình một cách nhanh chóng, Tolrine cưới cợt ra vẻ khoái lắm rồi lao đi:

"Ra là đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Đồ Tu Sĩ dại gái."

Một tia chớp đen loáng lên, lao thẳng về phía con Sasquatch còn lại. Con gấu xám không ngần ngại vung một cái tát khác về phía Tolrine, nhưng thằng đạo chích rẽ ngoặt sang một bên, nhẹ nhàng như khi nó ăn trộm hai cái đùi gà ở cổng Đông Prontera vào cái ngày hai thằng bé gặp nhau, rồi tiện tay đâm luôn con dao vào chân trước của Sasquatch. Con gấu rú lên đau đớn rồi loay hoay quay lại tìm Tolrine. Nhưng thằng bé nhanh nhẹn lách người vòng ra sau rồi vung thêm một nhát dao nữa vào chân sau con xám hung hãn. Tolrine ngoạc mồm về phía Bjorn trong khi con Sasquatch thứ hai đổ gục xuống bên cạnh con đầu tiên đang nằm rên rỉ.

"Hóa ra cái trò ăn trộm ăn cắp học được ở Prontera cũng rèn luyện tao khá hén, Bjorn ?" Tolrine cười đắc thắng rồi lại lao vun vút về phía con gấu tím đầu đàn. Bjorn nhìn thằng bạn bằng con mắt nể phục và đáp lại yếu ớt, mặc dù không biết cậu bạn nó có nghe thấy không:

"Chẳng có gì hay ho đâu !"

Leib là con đầu đàn, thế nên nó cũng nhanh nhẹn và thông minh hơn đám thuộc hạ. Cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc đang lao tới, dù chưa biết là thứ gì, con gấu tím nhảy lùi lại phía sau, vừa kịp lúc tránh được một nhát đâm chí mạng của Tolrine. Thằng đạo chích dừng lại, xoay xoay con dao đầy điệu nghệ trên tay, không quên chào hỏi cho ra trò với cô bé Kiếm Sĩ:

"Xin chào ! Đằng ấy là con gái mà dễ nể thật nha."

"Tôi là một Kiếm Sĩ đầy tự hào tới từ Izlude." Cô gái nhăn nhó vung vẩy cây kiếm cho đỡ mỏi tay. "Và cậu nhanh nhẹn đấy."

"Cảm ơn quý cô vì lời khen, còn bây giờ thì đứng đó và thưởng thức đi."

Tolrine chỉ kịp để ý thấy mái tóc đen tuyền của cô gái tung bay trong gió rồi lại lao đi. Nó tấn công tới tấp đến mức con gấu Leib chỉ biết lùi dần lại. Những đường dao lóe sáng vun vút chỉ nhắm tới những điểm không chí tử của con gấu đều bị gạt đi và nó không thể tấn công vào chỗ hiểm được.  Mọi việc cứ kéo dài như vậy gần mười phút với hai cặp mắt mở tròn ngạc nhiên đầy thán phục cuả Bjorn và cô bé Kiếm Sĩ. Tiếng kim loại va đập vào tiếng móng vuốt tạo nên một âm hưởng nghe rất chói tai. Tolrine cứ nhảy tới nhảy lui một cách tài tình, tránh né những đòn tát, cắn, húc điên loạn của Leib, phản đòn bằng những đường dao sắc bén chết người chẳng kém.

Thời gian trôi qua, Tolrine hiểu rằng nó đang dần gặp bất lợi khi hiệu lực phép thuật của Bjorn gần hết. Nó vội vàng né một đòn từ Leib, đôi chân loạng chạn vì đã thấm mệt, thằng bé tóc bạch kim vấp phải một hòn đá và bổ nhào ra đất. Con gấu đầu đàn, nãy giờ chờ đợi, nhận ra thời cơ liền lao tới với toàn bộ sức mạnh của cơ thể hơn hai tạ.

"Ối a, hòn đá chết tiệt."

Thế rồi mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tolrine thấy mái tóc đen dài vụt xuất hiện sau lưng con Leib, một đường kiếm sắc bén nháng lên, và con gấu khổng lồ đổ rầm xuống ngay bên cạnh Tolrine. Nó thở phào nhẹ nhõm, lệt bệt đứng dậy rồi quay qua nói giọng đầy khó chịu với ân nhân cứu mạng của mình:

"Ai mướn cô giúp ? Tôi đang lừa nó mà."

"Phải rồi. Tôi chỉ trả thù cho cái chân của mình thôi." Cô bé Kiếm Sĩ cười mỉm, vuốt mồ hôi đọng trên trán rồi quay lưng tiến về phía Bjorn.

"Nhưng mà ai cho phép cô tấn công đối thủ của tôi ?" Tolrine nối gót phía sau, bắt đầu quang quác cái mồm.

Cô bé Kiếm Sĩ không đáp lại. Cô cúi xuống đỡ đầu Bjorn lên, rồi lấy từ đâu ra một bình thủy tinh, trong đó là thứ nước màu xanh y chang màu mắt của thằng bé tu sĩ. Cô gái khéo léo cho Bjorn uống hết thứ thuốc trong bình trong khi Tolrine lải nhải:

"Í ẹ. Nước gì màu kinh dị vậy mà mày uống ý hả, Bon ?"

"Tên tôi là Bjorn, Bi-on. Cậu cũng nên cảm ơn.. Ơ tên chị là gì nhỉ ?" Bjorn nhấm nháp món nước màu xanh và cảm thấy trong người tràn ngập hơi ấm kì lạ.

"Raven. Raven von Sydow tới từ Izlude. Thứ nước này sẽ hồi phục pháp lực của cậu. Hãy tự chữa lành vết thương của mình đi."

Bjorn lẩm bẩm "Heal", rồi như đã quen với thứ ánh sáng màu xanh lá vây quanh mình, nó ngồi bật dậy như chưa từng bị thương bao giờ.

"Cảm ơn, chị Raven. Tôi là Bjorn, một Tu sĩ học việc, và cậu bạn trẻ con của tôi đây là Tolrine, ơ, một Đạo chích."

"Ai mắc mày phải giới thiệu thay tao." Tolrine vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên với thứ phép thuật của thằng cộng sự bất đắc dĩ mà lần đầu nó được nhìn thấy.

Bjorn tỉnh táo dần lại, và đây là lần đầu tiên nó có cơ hội được nhìn ngắm khuôn mặt của cô gái mà nó toan cứu nhưng không thành. Raven cao gần bằng Tolrine, đúng như nó đã ước lượng, và chắc cũng chỉ bằng tầm tuổi hai đứa chúng nó. Cô có mái tóc dài, thẳng, đen tuyền, rất hợp với đôi mắt sáng cùng màu. Sống mũi cao và đôi môi dù luôn cố gắng mím chặt nhưng vẫn không giấu được nét cong đầy vẻ nũng nịu càng làm tôn lên vẻ mạnh mẽ nhưng không kém phần lỗng lẫy của cô gái.

Bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Bjorn, Raven hơi đỏ mặt, đành quay qua hỏi Tolrine:

"Một đạo chích ? Cậu ăn cắp của người khác ?"

"Ờ. Trước đây. Bây giờ thì tôi hành nghề lương thiện với thằng-rắc-rối-luôn-ra-vẻ-đạo-mạo này." Tolrine hờ hững đáp vì đang dở tay lục tìm đồ ăn trong túi xách của Bjorn.

Raven cười khúc khích. Cô liếc về phía thằng bé tu sĩ mới quen vẫn đang trầm ngâm chiếu tướng cô nãy giờ, mỉm cười lại với Bjorn rồi nói:

"Vậy các bạn tới vùng nguy hiểm này làm gì ?"

Bjorn bắt gặp nụ cười mỉm của Raven, ấp úng với một cảm xúc khá lạ trong người:

"Bọn mình.. ờ.. bọn mình.. Đuôi Trùn."

Tolrine nhồm nhoàm thức ăn đầy mồm, phun phì phì rồi giải thích với Raven:

"Tôi đi theo thằng cộng sự bất đắc dĩ này để làm nhiệm vụ của nhóm Eden. Lấy hai chục cái đuôi của đám Đuôi Trùn trong kìa." Nói rồi nó chỉ tay về phía khu rừng thứ ba.

"Trùng hợp thật. Chi nhánh của nhóm Eden ở Izlude cũng giao cho tôi nhiệm vụ tương tự. Xem ra ta đồng hành được thêm ít lâu nữa há ?" Raven cười vui vẻ. Và Bjorn chợt nhận ra cô gái này dễ thương hơn hẳn lúc đang chiến đấu với đám gấu vẫn đang nằm bẹp một góc kia.

"Đồng hành ? Mèn ơi, lại thêm một cô cộng sự bất đắc dĩ khác sao ?" Tolrine nhăn nhó liếc thằng nhỏ tu sĩ đang thẫn thờ kì lạ. "Và mày làm ơn tỉnh táo cho tao nhờ. Tao đói, tao mệt, và tao muốn làm cho xong trước khi trời tối." Nói rồi nó tiến bước chậm chạp về phía cánh rừng đen trước mặt, nay trông còn nguy hiểm hơn trước rất nhiều.

Xa xa, phía sau lưng ba đứa, mặt trời đang dần đổ bóng xuống những hàng cây cổ thụ. Những cánh chim mỏi đang bay về tổ phía khu rừng đầu tiên. Bjorn vươn vai đứng dậy, quơ gọn đồ đạc của mình, chống cây gậy xuống đất rồi toan rảo bước theo Tolrine. Rất nhanh chóng, nó gạt đi thứ cảm giác kì lạ vẫn nhen nhóm trong đầu từ nãy tới giờ, bình tĩnh trở lại và nói bằng thứ giọng đều đều đầy tự tin như thường ngày:

"Vậy chúng ta đi thôi. Nhanh lên kẻo ở trong rừng buổi tối sẽ không hay ho lắm đâu."

"Khoan đã, mình có điều thắc mắc." Ánh mắt Raven ánh lên một vẻ tinh nghịch khó hiểu. "Tại sao vừa nãy, thay vì tự hồi phục cho bản thân, bạn lại sử dụng nốt số pháp lực còn lại cho cậu .. ờ.. kia ?"

Mặc dù khá bất ngờ vì sự thay đổi nhanh chóng từ cách xưng hô của Raven, Bjorn vẫn rất chậm rãi suy nghĩ rồi trả lời:

"Tolrine trông thế thôi, chứ kì thực cậu ta đáng tin lắm đấy. Nhất là trong mấy vụ chiến đấu."

Raven à một tiếng như để chứng minh cô đã hiểu, sau đó cô cau mày nghĩ ngợi một điều gì đó. Bjorn đứng ngắm nhìn Raven, cố đoán xem cô gái nghĩ gì. Nhưng vì Raven chẳng phải Tolrine nên nó chịu. Sự trẻ con của Tolrine là nhất thiên hạ này rồi, và vì thế nên nó là thằng dễ đoán.

"Mình sắp chuyển tới Prontera. Gia nhập hội Hiệp Sĩ, cậu biết đấy. Liệu.. liệu mình có thể tham gia vào nhóm của bọn cậu không ?" Raven nói nhanh suy nghĩ của mình, có vẻ ngượng nghịu. Bjorn đoán thế vì đôi mắt đen láy không còn nhìn thẳng vào mắt nó như những lần trước nữa.

Bjorn cân nhắc. Chắc Tolrine sẽ thấy rất phiền, nhưng nó cũng chỉ mè nheo một khoảng thời gian lúc đầu thôi. Về sau khi mọi chuyện ổn thỏa, có thêm một thành viên với kĩ năng đáng nể như thế này, bọn chúng có thể tiến xa hơn bây giờ rất nhiều. Hơn nữa, bất chấp mọi điều mà lí trí phân định rạch ròi đúng sai, Bjorn đơn giản là muốn Raven đồng hành cùng nó, mà nó cũng chẳng biết giải thích ra sao. Sau cùng, cậu bé tu sĩ chìa tay ra, nhìn cô gái có đôi mắt đen bằng cặp mắt xanh biếc của nó, cười rất thoải mái và nói:

"Chào mừng cậu, Raven."

Raven thở phào nhẹ nhõm, rồi vẫn với điệu cười rất đỗi hồn nhiên, cô bắt tay Bjorn:

"Xin chào hai cậu bạn quái gở nhất mà tôi từng gặp. Mong hai cậu sẽ giúp đỡ."

Đằng xa xa, Tolrine ngoái lại bắt gặp cảnh tượng đấy, miệng lẩm bẩm:

"Đã tới giai đoạn cầm tay nhau rồi sao ?"

Ánh hoàng hôn hùng vĩ tràn ngập muôn nơi.

Chapter 5: Mái tóc đen ấy. (1)

Tolrine phóng đi vun vút đầy khóai trá với thứ cảm giác mới mẻ và lạ lùng của đôi chân. Nó có thể cảm thấy hai bàn chân của nó chạm rất nhẹ vào nền đất ẩm của cánh rừng phía Bắc Prontera, cứ như thể thằng bé được lướt đi trên một đám mây nổi bổng bềnh. Bjorn hớt hải chạy theo sau, chậm hơn Tolrine một tẹo nhưng cũng đã là nhanh hơn trước rất nhiều rồi.

"Đi chậm thôi Tol, có vẻ như chúng ta đã đến rừng Bắc rồi đấy." Bjorn dừng lại, lôi tập hồ sơ của nhóm Eden ra, dò ngón tay trên tấm bản đồ được cấp cho và ngoái đầu nhìn về phía Nam. Từ đây hai thằng nhóc có thể thấy nóc của Cung Điện Hoàng Gia lấp ló phía sau những thân cây cao vút.

"Nó chỉ ở đâu đây thôi." Bjorn lẩm bẩm. "Chúng ta đã đi mấy vòng quanh đây rồi còn gì."

"Phải, nhưng mà tao chẳng thấy nề hà gì đâu. Phóng như thế này thật là thích hén." Tolrine nói vọng lại đầy khoái trí.

Bjorn lắc đầu ngán ngẩm. Mặc dù đã đọc đi đọc lại quyển sách thần chú rất nhiều lần, nhưng vì quyển sách đã cũ quá rồi, có nhiều trang bị rách, thậm chí còn có trang bị cháy xém, nó cũng chỉ học được đúng ba câu thần chú phòng thân. Và cũng chỉ cần nhớ vậy mà hai câu trai đã tiến xa hơn nữa trên các bảng nhiệm vụ trong mấy ngày qua, tới nỗi cô Boya cũng phải ngạc nhiên khi thấy bóng dáng hai cậu thiếu niên trẻ tuổi cứ lần lượt nộp đều đặn những bản báo cáo trong phong thái cứ như thể chúng vừa đi dạo chơi về.

"Êu, Bon, cái này là cái gì nhể ?" Giọng Tolrine từ đâu đó vọng lại, lạc đi.

"Tên tôi là Bjorn, Bi-on, chứ không phải Bon. Và.." Bjorn càu nhàu lật đật chạy lại phía thằng bạn. "A ha, đúng là hay không bằng hên. Chào mừng đến Mê Cung Prontera."

Phía trước mặt hai đứa trẻ là một cánh cổng vòm không quá cao, cổ xưa và cũ nát. Những dây tầm gửi bám đầy vào bốn cột chống và phủ lên cả trên nóc vòm cong cong kiểu cách. Cánh cổng đứng dựa sát vào hai bên mép đá, khuất sau nhiều rặng cây lùm xùm, nên mặc dù đã lòng vòng cả buổi sáng ở đây, hai đứa nhóc cũng không chú ý tới.

"Xem nào. Nhiệm vụ là lấy hai mươi cái đuôi của đám Đuôi Trùn. Chà. Chúng ta cần đi tới khu rừng thứ ba, đằng sau mê cung này." Bjorn đọc cẩn thận. "Và đừng có nhanh nhảu nhé Tol, vì đây là mê.."

Chẳng chờ Bjorn dứt lời, thằng bé đạo chích đã cắm đầu xộc thẳng vào cánh cổng đá và biến mất hút sau lùm cây gần đó.

"... cung." Bjorn nói dứt câu cho có, mặt ngơ ngác và cũng đành chui vào theo sau Tolrine.

Ngay khi đi qua mái vòm, khuất dạng sau lùm cây, Bjorn trượt chân trôi theo một con dốc trơn tuột. Nó ngã húi hụi vào đám cỏ xanh mượt ngay dưới chân vách đá. Vội vã đứng dậy, phủi quần áo cho sạch, chỉnh lại túi xách sau lưng gọn gàng, nó nhìn quanh. Cây cối ở khu vực này rậm rạp, xanh tươi và to lớn hơn ở phía trước cánh cổng kia rất nhiều. Thường thì ở ngoài kia, đám quái vật và thú dữ sẽ phân bố đều ở các khu vực khác nhau, mỗi loài sẽ chiếm một vùng rộng lớn và không ai tranh phần của ai. Khu mê cung này thì khác, Bjorn có thể thấy hai con Giọt Nước, loài quái vật dễ thương có hình y chang như giọt nước, không chân, không tay, nhảy tưng tưng bên cạnh hai con Ruồi Trâu to đùng khác. Một lối đi trải dài phía trước mặt Bjorn và hằng hà sa số các lối rẽ trái phải xen giữa. Điều quan trọng là, nó không thấy Tolrine đâu cả.

"Tolrine ?" Bjorn gọi to. Phải mất vài giây tiếng vang mới vọng lại: khu rừng mê cung này sâu hun hút. Không thấy tiếng trả lời.

"Đồ nhanh nhảu mắc dịch." Bjorn lẩm bẩm tức tối, rồi nó thao tác những cử động khó hiểu ở mười đầu ngón tay rồi đọc: "Increase Agility". Bjorn lao đi vun vút, mặc những lối rẽ ngang dọc và những con quái thú thờ ơ đang lười biếng gặm cỏ ven đường, nó luôn đi đường thẳng.

******

Tolrine lòng vòng nãy giờ, có vẻ đã đi xa khỏi cái cổng vòm lắm rồi. Sau khi trôi tuột xuống con dốc trơn, nó đã đừng chờ Bjorn khá lâu. "Không có vẻ gì là cu cậu sẽ xuất hiện" Tolrine thầm nghĩ "Hoặc là nó sợ chết dí ở ngoài rồi."

Tolrine cố gắng leo ngược lên cổng vào, nhưng đường lên quá trơn và dốc nên nó đành bó tay. Nó tạm gác chuyện quay ngược lại cổng vòm để tìm cậu bạn, và tự nhủ đâu đó cuối con đường trải dài phía trước có lẽ là lối ra.

"Thôi được, hai mươi cái đuôi, tao tới đây." Tolrine định thần lại . Đúng lúc đó phép thuật của Bjorn hết hiệu lực. Chàng đạo chích trẻ đành bước đi vẻ chán nản, và bớt hào hứng đi rất nhiều. Nó cứ đi thẳng rồi rẽ trái, rồi lại đi ngược lên trên, rồi lại rẽ trái. Châm ngôn sống cuộc sống lang thang từ bé ở Prontera của Tolrine rất đơn giản: "Khi có chuyện gì đó không phải, hãy rẽ trái." Trên đường đi, nó không bỏ sót bất kể một con quái vật nào nhỡ chân lạc bước vào tầm nhìn, không quên nhặt nhạnh lỉnh kỉnh mấy thứ đồ linh tinh mà nó cho là sẽ có giá trị.

*******

Đã ba giờ trôi qua, Bjorn tìm tới phía cuối của con đường, bước ra khỏi cánh rừng đầu tiên, và có thể thấy trải dài phía trước là một cánh đồng cỏ thơ mộng. Cỏ non xanh mơn mởn đang phơi mình dưới những tia nắng đã bớt gay gắt của buổi xế chiều. Xa xa, đám Chân To có vẻ đã no nê mật ong và cỏ dại, nằm phưỡn bụng ra tắm nắng. Mặc dù sở hữu thân hình cao to đồ xộ của loài gấu hoang và biết đi bằng hai chân sau, nhưng đám này lại rất hiền, trừ khi bạn lấy cắp hũ mật ong của chúng. Cách đây không lâu, trong một nhiệm vụ của nhóm Eden, hai thằng bé đã xách về gần bốn mươi bình mật ong của đám Chân To này, và nhờ có kĩ năng tăng tốc của Bjorn mà chúng chạy thoát trót lọt, để lại bọn Chân To đang xưng xỉa tức giận.

Cậu bé tu sĩ không quên lấy cây gậy của mình vạch ra đất một mũi tên đủ to, để đề phòng nếu Tolrine chưa tìm được đường ra sẽ nhìn thấy kí hiệu của nó. Bjorn cẩn thận đã làm thế suốt con đường nó đi, không quên để lại một chai nước uống, rồi rảo bước đi xuôi xuống đồng cỏ xanh mượt. Nó cẩn thận đi vòng qua đám gấu to xác đang ngủ ngon lành, khéo léo tránh đạp nhầm vào những Giọt Nước bé xíu nhảy loi choi khắp nơi, rồi băng qua một cây cầu vắt ngang một con suối nhỏ, và tự tin tiến tới bìa rừng thứ ba.

"Á á á á !!"

Bjorn thảng thốt giật mình tìm kiếm nơi phát ra tiếng hét thất thanh. Chắc chắn là ở không xa nơi nó đứng. Tiếng hét đó đích thị là của một cô gái trẻ. Nó vội vã chạy ngược lên vùng đất cao gần đó, phóng tầm mắt đi bốn phía. Chẳng mất tới năm giây sau đó, nó đã tìm ra được chủ nhân của tiếng hét.

Xa xa, dưới chân ngọn đồi thấp nó đang đứng là ba con Chân To đang quây lấy một thiếu nữ chạc tuổi Bjorn và Tolrine. Cô bé đi khập khiễng, có vẻ như là bị thương nặng ở chân. Và mặc dù máu chảy đẫm qua lớp váy trang phục Kiếm Sĩ, nhưng cô bé vẫn cố gắng đứng thẳng, tay quơ kiếm loạn xạ. Có lẽ cũng bởi hành động có phần bản năng và vô nghĩa đấy mà đám gấu to xác kia chưa dám nhào vô tấn công cô tiếp.

Bjorn không chần chừ chút nào, lao nhanh xuống chân đồi, vừa chạy vừa thao tác ngón tay cực kì chuẩn xác, hét lên đến lạc cả giọng:

"Heal !"

Đây là một phép thuật khác mà nó học được trong quyển sách. Khả năng huy động các tế bào hồi phục chắc chắn sẽ giúp chữa lành mọi vết thương trên cơ thể nhanh hơn sơ cứu bình thường rất nhiều.  Một vầng sáng màu xanh trong lành của lá rừng bao quanh thiếu nữ trẻ, cô bé bất ngờ nhìn về phía Bjorn, và như cảm nhận được chắc chắn chân của mình đã lành lặn, cô nhảy lùi dần về phía cậu trai đang hớt hải chạy tới.

"Thật may. Cảm ơn." Cô gái cao hơn Bjorn chút đỉnh, chắc gần bằng Tolrine, nói bằng giọng vẫn còn chút sợ hãi.

"Không có gì. Bộ chị muốn lấy mật ong lắm hả ?" Bjorn hỏi, nó chầm chậm quan sát ba con Chân To. Và khi tới gần rồi nó mới nhận ra điểm bất thường ở ba con gấu này. Chúng có màu lông hơi khác với những con  gấu còn lại. Con to nhất và chắc chắn là hung dữ nhất có bộ lông màu tím đặc biệt, và đi kèm là chi chít những vết sẹo ở trên mặt như để làm nổi bật lên vẻ hung hãn của nó. Hai con đi theo sau có bộ lông màu trắng khá bắt mắt, cũng đang gầm gữ đầy đe dọa.

"Không. Tôi.. tôi chỉ xui xẻo đi ngang qua bọn chúng thôi." Cô gái Kiếm Sĩ nói nhanh và thở gấp lấy hơi "Hân hạnh giới thiệu với câu, Leib Olmai, con gấu nguy hiểm bậc nhất vùng này, xếp ở bảng năm trong danh sách nhiệm vụ của nhóm Eden, đi kèm là hai thuộc hạ Sasquatch 1 và Sasquatch 2."

"Xui dữ hén. Cũng vừa kịp lúc tôi hết sạch pháp lực để thi hành phép rồi." Bjorn bắt đầu thấy chột dạ. Pháp lực là thứ mà những người rèn luyện lâu năm trong nhà thờ sở hữu, từ đó họ có thể sử dụng để thi triển các pháp thuật đặc biệt. Thường thì nhờ những biện pháp rèn luyện mà con người có thể gia tăng lượng pháp lực mà họ có. Nhưng Bjorn mới chỉ gần mười ba tuổi, sử dụng được bảy lần tăng tốc và một lần hồi phục đã là quá sức của nó rồi. Đám gấu từ từ tiến lại gần khi nhận ra người xuất hiện cũng thấp bé như con mồi trước đấy của chúng.

"Tôi còn vừa đủ sức để tăng tốc độ của chị lên. Hãy chạy nhanh đi tìm người giúp đỡ. Tôi sẽ tìm cách cầm chân nó." Bjorn trình bày kế hoạch của mình trong khi hai đứa thụt lùi dần. Nó liếc nhìn và bắt gặp đôi mắt đen láy của người bị nạn dù đang lâm vào cảnh nguy hiểm ngặt nghèo nhưng vẫn chứa đầy sự tự tin và mạnh mẽ.

"Đời nào một Kiếm Sĩ lại quay lưng bỏ chạy ?" Cô bé đáp lại, vung kiếm gạt đi cú tát nảy lửa của con gấu tím hung dữ. Cô lại vung cây kiếm thật nhanh và mạnh thẳng về phía ngực con gấu, nhưng sự mệt mỏi đã làm giảm đi độ chuẩn xác của đường kiếm. "Cậu không nghĩ ra được thứ gì khác hay ho hơn à ?"

"Chị đã thấm mệt rồi. Ta không thể đương đầu với đám gấu này được, chúng quá khó nhằn." Bjorn lộn mèo để tránh cú táp từ một trong hai con Sasquatch, giật thót tim khi thấy Leib nhào lên và cô gái phải vất vả tránh sang một bên.

"Nghe này, tôi.." Bjorn đang hét về phía nàng Kiếm Sĩ thì bóng dáng của một cú quất trời giáng khác từ con Sasquatch thứ hai đã lại làm nó phải thụp xuống né đòn. Lăn lông lốc trên thảm cỏ xanh mượt, Bjorn hiểu rằng nó có thể mất mạng bất kể lúc nào với đám Sasquatch này. Và vẫn còn con Leib hung tợn kia nữa. Mặc dù kĩ năng dùng kiếm của cô gái nó mới gặp là không chê vào đâu được, nhưng cả sức vóc lẫn sức chịu đựng của cô đều kém xa thủ linh của đám Chân To.

Mải mê suy nghĩ cách để thoát khỏi tình thế hiện tại, Bjorn ngước nhìn lên đã thấy bóng dáng của con Sasquatch đang đứng lừng lững phía trên. Nó toan nhổm dậy nhưng con gấu xám đã nhanh hơn, dùng một chân đạp không thương tiếc lên lưng nó. Thằng bé tu sĩ nằm bẹp dưới thân hình chắc chắn nặng hơn một tạ của con Sasquatch. Con thứ hai chầm chậm đi tới, giơ một bàn tay đầy móng vuốt lên...

Dienstag, 22. Juli 2014

Chapter 4: "Tao cảm thấy như bị tăng động."

"Mày có thấy là oánh lộn hoài với đám Nấm Đỏ, Giọt Nước, Châu Chấu Voi hầm bà lằng các thể loại bắt đầu bị nhàm chán rồi không ?"

Tolrine đưa ra câu hỏi trong khi hai tay khệ nệ vác đống tạp phẩm thu gom được từ đám quái vật bị chúng tiêu diệt ở mạn Tây thành phố Prontera. Đống đồ này Bjorn và Tolrine sẽ đem bán cho các tiệm tạp hóa hoặc tiệm thịt để kiếm thêm chút đồng ra đồng vào. Khi có nhiều tiền, hai thằng bé dự định sẽ hiên ngang bước xuống khu chợ sầm uất nhất ở cổng Nam để mua nhiều trang bị cao cấp hơn. Như thế chúng có thể đi xa hơn khỏi thành phố và đụng độ những con quái vật to lớn hung hãn hơn, sau đó lại vác về các món có giá cao hơn, rồi lặp lại từ đầu. "Một vòng tròn luẩn quẩn để vươn lên." Tolrine nghĩ.

"Ừ. Chúng ta thậm chí đã có thể đương đầu với đám Nấm Độc cách đây ba ngày. Mà so với Nấm Độc thì tụi này chưa là gì cả. Có lẽ tôi nên nói chuyện với cô Boya và xin phép được làm nhiệm vụ vượt tuổi thôi."

Bjorn uể oải đáp, tay cũng bận rộn với đống túi đồ to chẳng kém gì bên Tolrine. Hai đứa chúng nó đã có một ngày dài thành công. Tốc độ tiến bộ của hai thằng bé là không tưởng, bởi vì ở tầm tuổi mười hai như chúng, đám trẻ con thậm chí còn chưa dám đi xa hơn khỏi thành phố ba bước chân. Vậy mà chỉ sau chưa tới một tuần lễ được gửi ra "thực địa", hai cậu trai đã "gần như là" đùa giỡn với đám quái vật lâu bâu gần Prontera.

Rẽ vào khu cửa hàng tạp hóa, Bjorn đặt nhẹ nhàng hai túi đồ lên trên mặt bàn trước mặt ông chủ tiệm, trong khi Tolrine thô lỗ thì quăng phịch xuống đất, làm đồ đạc đổ tràn ra miệng túi. Ông chủ tiệm tạp hóa cười rất tươi với hai đứa nhóc, kiểm tra một lượt các món hàng đem đến, phân loại và lọc ra những thứ không dùng được.

"Của các cháu có từng này thứ dùng được, ta sẽ trả năm nghìn zeny cho tất cả, chịu không ?"

Zeny là giá trị tiền thống nhất của tất cả các thành phố và vương quốc ở lục địa Rune Midgard thời bấy giờ. Bjorn nhẹ nhàng gật đầu. Sinh ra trong một gia đình giàu có, lại sống ở nhà thờ từ bé, Bjorn gần như hoàn toàn không bị ma lực của đồng tiên chi phối. Với nó, nhiều hay ít chẳng quan trọng, miễn là những đồng tiền ấy được kiêm từ sức lực chân chính. Nhưng Tolrine thì không.

"Cái gì cơ, ông già ? Ông nhìn tụi này là trẻ con mà tính bắt nạt hả ?"

Nó chỉ tay vào từng món đồ và đọc sành sỏi giá của từng món hàng. Bjorn định can lại nhưng cũng chẳng còn sức, đành ngại ngùng nhìn ông chủ tiệm và gãi gãi đầu.

"Này nhé, đám chân châu chấu này ở ngoài chợ người ta mua hơn hai mươi zeny một cặp đấy. Còn cả mấy thứ nấm này nữa, các nhà Giả Thuật Gia rất cần để chế tạo thuốc, đảm bảo họ sẽ mua giá cao gấp ba lần giá của ông ! Rồi thứ này..."

Nhiều năm lảng vảng ở những khu chợ giúp cho Tolrine cập nhật giá các món hàng cực nhanh. Và thằng bé cũng quá quen với cảnh mặc cả giá tiền cho một thứ đồ nào đấy, dù là nhỏ nhất. Mặt ông chủ tiệm bừng lên màu đỏ pha trộn giữa tức giận và đôi chút xấu hổ trong khi Tolrine lải nhải về giá các món đồ. Để tránh làm to chuyện và mất các khách hàng khác, ông đành dịu giọng:

"Thôi được rồi, thằng quỷ ranh. Ta trả tám nghìn zeny."

Tolrine có vẻ còn chưa thỏa mãn với giá tám nghìn, nhưng nó chẹp miệng ra vẻ:

"Vẫn chưa đúng giá đâu, nhưng tôi đang vội thế nên tạm chấp nhận được. Bjorn !"

Nó búng tay cái tách một cái đầy điệu nghệ, ý ra hiệu cho Bjorn tới nhận tiền. Hai thằng bé đã tranh cãi vụ thủ quỹ khá lâu cho tới khi Bjorn nói rằng sẽ cho Tolrine nằm trên tầng giường cao ở nhà trọ chúng nó thuê hàng đêm. Tolrine là thằng trẻ con và nó khoái vụ được nằm ở trên cao. Thế nên Bjorn được quản lí số tiền chung chúng kiếm được từ tạp phẩm và hội Eden. Không phải vì Bjorn tham lam gì, đơn giản là vì nó sẽ biết cách tiêu tiền hơn Tolrine.

Xong xuôi, hai đứa rảnh tay để bước vào trung tâm của hội Eden. Đấy là một tòa nhà rất rộng, hai tầng, xây dựng theo kiểu hơi cách tân. Nơi đây bây giờ đang đầy ắp người và gần như lúc nào cũng vậy. Hội Eden mới được thành lập sau vụ thảm họa ở thành phố sa mạc Morrocc cách đây vài năm, họ có những ý tưởng đổi mới và đã giúp đỡ cho cuộc sống ở Rune Midgard dễ thở hơn rất nhiều. Mô hình hoạt động của Hội rất đơn giản: phía góc bên trái cuối căn phòng tiền sảnh là bảy tấm bảng lớn, trên đó in những tớ giấy ghi nhiệm vụ của Hội gửi tới các thành viên. Người ta chỉ việc đi tới, tìm nhiệm vụ phù hợp với năng lực và sở trường của mình, cầm theo tờ giấy đấy và vác về kèm theo minh chứng khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Các thành viên sẽ được trả tiền và được Hội Eden công nhận một vài điểm "Kinh nghiệm thực chiến" cho mỗi nhiệm vụ thành công.

Các nhiệm vụ tuy đa dạng nhưng cũng phân chia theo bảy cấp bậc. Ở tấm bảng đầu tiên bên tay trái thường chỉ có các nhiệm vụ lặt vặt như giúp đỡ người già chuyển nhà, hoặc tìm thú nuôi bị lạc, hoặc chuyển phát các món hàng qua các vùng lân cận. Mấy vụ này thì chỉ được trả tiền công chứ không có điểm "thực chiến". Nhưng tấm bảng cuối cùng, ở cấp độ khó nhất thì lại khác. Tolrine để ý ba tờ giấy ghim trên tấm bảng ấy đã hơn hai tuần nay chưa ai động vào. Nó tò mò tới gần đọc tờ giấy thứ nhất:

"Nhiệm vụ có độ khó tám mươi trên một trăm: Săn thủ cấp của mười lăm Nhí Quỷ Vương."

Dưới dòng chữ đó là tấm hình phác họa một thứ sinh vật đen xì, thấp bé, hai con mắt lí nhí trắng dã, và hai thứ có vẻ như là tay đang cầm một cây đinh ba to đùng.

"Ngó cái này nè, mày. Nhìn chúng nó ngộ dữ, chắc cũng không khó nhằn lắm đâu nhỉ ?" Tolrine cười cợt.

"Ừ nhìn ngộ thiệt. Nhưng tôi nghe nói chúng nằm sâu trong vùng lục địa Niffheim. Và rất nhiều các Hiệp Sĩ và Chiến Binh Thập Tự đã ngã xuống vì chúng đấy." Bjorn xuất hiện từ đâu đó tới bên cạnh Tolrine, nói với giọng cẩn trọng.

Nụ cười trên môi Tolrine tắt ngấm. Nó lè lưỡi rồi lăng xăng chạy ngược lại 4 tấm bảng và chỉ tay:

"Mày nhắm xem tụi mình có làm được đống nhiệm vụ cấp độ ba mươi này không ?"

"Tôi vừa nói chuyện với cô Boya trong khi cậu mải mê ngắm đám Nhí Quỷ Vương kia rồi. Cô ấy đã cho phép chúng ta làm đống nhiệm vụ ở bảng ba này. Nhưng với điều kiện hai đứa mình phải đầu tư một bộ cánh và vũ khí trông ... ổn hơn chút."

Tolrine cúi xuống nhìn bộ quần áo nó đang mặc. Chiếc áo sơ mi màu đỏ nung vốn dĩ tàn tạ nay còn thê thảm hơn với những vết rách te tua, dính đầy những vết máu ( của cả nó lẫn đám quái vật ), và cả những thứ chất nhầy của đám Châu Chấu Voi. Con dao sắc lẹm ngày nào nó ăn cắp được bây giờ cũng mòn vẹt, mẻ lỗ chỗ và cảm tưởng như sắp gãy tới nơi. Nó nhìn sang phía Bjorn. Bộ giáo phục cấp thấp của thằng bé tu sĩ chỉ đỡ thê thảm hơn một chút. Màu nâu của tấm áo chùng đã bạc đi vì sương gió, cũng rách lỗ chỗ, nhưng không bị dính chút máu nào. Cây gậy nhỏ nhắn, vũ khí ưa thích của Bjorn, cũng đã nứt mẻ nhiều chỗ.

Hai đứa im lặng một lúc rồi cuối cùng Bjorn cũng lôi ra một quyển sổ nhỏ bên cạp quần, lẩm nhẩm một chút rồi lên tiếng:

"Ờ, chúng ta đang có .. xem nào.. sáu mươi chín nghìn zeny."

Bjorn lại cắm cúi vào quyển sổ, rồi nó nói tiếp:

"Vậy mỗi đứa chúng ta sẽ có hai mươi nghìn zeny để sắm sửa. Cậu có muốn tự đi mua sắm cho bản thân không ?"

Tolrine có một cảm giác kì lạ lâng lâng trong người. Lần đầu tiên trong đời nó "sở hữu" một số tiền lớn đến thế, lại còn do tự nó kiếm được. Thằng bé có thể hình dung ra cảnh nó mang trên người những thứ trang phục đẹp mắt, những cây kiếm dài sắc bén đang được bày bán ngoài chợ. Nó toan bắt đầu hành động gật đầu lia lịa cực kì trẻ con của mình thì Bjorn hoàn thành nốt câu nói:

"Nhưng tôi nghĩ là chúng ta nên đi cùng nhau. Tôi biết cái gì tốt mà chúng ta sẽ cần."

Tolrine ỉu xìu. Nó thầm nghĩ biết thế nó đã không đổi vụ thủ quỹ cho cái giường tầng trên. Mặc dù khó chịu ra mặt vì không được đáp ứng vụ mua những món đồ long lanh theo ý riêng, nhưng thằng bé mắt nâu hiểu rằng khi có thằng-cộng-sự-bất-đắc-dĩ-chuyên-ra-vẻ-đạo-mạo kia đi cùng, nó sẽ không phung phí số tiền quý giá vô những món hàng vô bổ.

Hai cậu trai trẻ tản bộ dọc dãy phố Lớn về phía cổng Nam của thành phố. Chúng để ý từng quầy hàng một cách cẩn thận, lúc đầu thì bàn luận với nhau khá tử tế, đi tới cuối đường thì Tolrine bắt đầu dỗi và chọn cách im lặng. Tới cuối buổi, khi phiên chợ đã tàn, Tolrine và Bjorn tay xách nách mang mấy túi đồ về phòng trọ. Chúng đã mua được một bộ quần áo cho mỗi đứa, một ít thuốc bôi vết thương, một quyển sách dạy thần chú trị liệu khá hiếm ( mà nhờ công Tolrine mặc cả kèm theo nhiều lời đe dọa nên chúng mua được dù cho Bjorn không đồng tình với kiểu mua hàng này lắm ) và một con dao găm to bản dành riêng cho thằng-đạo-chích. Tolrine thì thích có một cây kiếm hơn ( vì trông sẽ oai hơn ) nhưng Bjorn thì khẳng định kiếm quá nặng nề và chậm chạp, không quên khéo léo nịnh rằng với tốc độ của nó, những thứ vũ khí nhỏ như dao găm sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.

Tolrine nhanh chóng đòi mặc bộ quần áo mới, nhưng Bjorn không cho phép chừng nào nó còn chưa chịu đi tắm rửa. Sau khi thằng nhóc tóc bạch kim bỏ ra khỏi phòng với vẻ vùng vằng, Bjorn bắt đầu mở quyển sách thần chú ra đọc. Mấy vụ phép thuật trị thương này đòi hỏi sự khéo léo ghê lắm, thứ mà chắc chắn thằng-vừa-trẻ-con-vừa-manh-động kia không có, thế nên dù chẳng thảo luận gì cả nhưng thằng bé tu sĩ hiểu rằng nó sẽ đảm nhận vụ học thuộc mấy thứ phép thuật này để hỗ trợ cho Tolrine khi đi ra xa hơn khỏi thành phố Prontera.

Hóa ra các phép thuật này không được viết nên bởi các bậc thầy Phù Thủy hay Triết Gia nổi tiếng, nó được viết bởi chính những thế hệ đi trước của Bjorn: các tu sĩ trong nhà thờ. Nó nôn nóng lật nhanh các trang giấy quý giá, nhưng càng về sau các văn bản càng khó hiểu, thậm chí còn được chèn thêm bởi những ngôn ngữ lạ khác, thế nên Bjorn lại đành lật ngược trở về trang đầu tiên:

"Phép thuật hỗ trợ: Tăng tốc. Phép thuật sử dụng sẽ giúp cho tốc độ phản xạ và di chuyển của người sử dụng hoặc người được ếm lên tăng gấp đôi...."

Tolrine lao vào phòng, chẳng thèm mặc lại đống quần áo cũ. Nó cứ thế tồng ngồng xộc vào, xé tung đống giấy bọc bộ cánh mới của nó ra và ướm vô người. Bjorn đã chọn cho Tolrine bộ quần áo gần giống phong cách cũ, chỉ khác là chiếc áo khoác mới màu xám tro, áo phông cùng quần đều màu đen được làm bằng chất liệu co dãn tốt. Như thế, theo lời thằng-cộng-sự-phiền-phức, thì Tolrine sẽ di chuyển thoải mái hơn.

"Thoải mái chứ ? Con dao mới của cậu, tôi đã dắt vào thắt lưng treo trên cánh cửa. Từ giờ đừng vứt dao bừa bãi nữa."

Bjorn mỉm cười tự hào nhìn thành quả của mình. Nó cũng chọn được cho bản thân bộ áo chùng tu sĩ màu tím than cùng với cây gậy mới. "Tụi mình đã chuẩn bị kĩ càng đầy đủ lắm rồi." Nó thầm nghĩ.

Trước khi hai đứa đi ngủ, Bjorn gấp quyển sách lại một cách từ tốn, để lên đầu giường rồi đưa mắt tìm Tolrine. Nó bắt gặp thằng bé đứng tựa lưng bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, như thể đâu đó phía bên ấy có một thứ gì đó mà Tolrine đang mong chờ lắm. Bjorn im lặng thêm ít lâu rồi giả bộ bằng giọng tự nhiên hết sức có thể, nó hỏi:

"Tolrine này, tôi nhờ cậu một việc được không ?"

Tolrine bị đứt mạch suy nghĩ, nó quay qua phía Bjorn, nhăn nhó tiến về phía thằng cộng sự, hất đầu thay cho việc trả lời. Bjorn có vẻ hồi hộp, chỉ nói rất nhỏ như thì thầm:

"Đứng yên nhé, Tolrine. Nếu không thì sẽ hỏng đấy."

Tolrine chưa kịp hiểu thằng cùng phòng đang nói về điều gì thì đã nghe tiếng Bjorn lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ kì lạ:

"Increase Agility !"

Việc diễn ra sau đó trong căn phòng trọ nhỏ trật hẹp thật sự kì diệu đúng như phép màu. Một luồng gió chẳng rõ từ đâu sinh ra cuộn quanh cơ thể Tolrine lần lượt từ chân lên tới đỉnh đầu rồi mờ dần đi, như thể làn gió đã đi vào bên trong cơ thể cậu trai. Rất từ tốn, Bjorn mỉm cười đầy đắc ý rồi rút ngay cây gậy cũ để sẵn ở đầu giường ra, chẳng báo trước điều gì, ném mạnh về phía cậu bạn. Chỉ như chớp mắt, Tolrine giơ tay lên bắt lấy cây gậy đang lao tới.  Tay vẫn còn run run, hẳn là Tolrine cũng bất ngờ vì mình đã kịp phản ứng với cái tình huống kì cục vừa rồi. Đôi mắt nâu sắc lẹm hết nhìn cây gậy rồi lại ngó sang Bjorn, ngơ ngác.

"Mày vừa làm cái trò gì vậy ?"

Bjorn chưa vội đáp, nằm xuống và lại mở quyển thần chú ra:

"Một mẹo hay ở trong quyển sách này. Quý giá thật. Chúng sẽ giúp tụi mình rất nhiều đấy nhé."

Tolrine đi bộ nhanh như gió lòng vòng trong căn phòng, xem chừng có vẻ bứt rứt lắm. Nó nửa thấy mừng vì cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, thí nghiệm ném cây gậy vừa nãy của Bjorn cũng chứng minh rằng tốc độ phản xạ của nó tăng lên, nhưng nó cũng bắt đầu thấy lo lo vì cái cảm giác rạo rực muốn được vận động nhiều hơn, như thể là nếu dừng di chuyển thì nó sẽ bị khó chịu dữ lắm.

"Tao không biết cái trò mày làm có giúp gì chúng ta hay không, nhưng làm ơn đừng dùng trước khi đi ngủ. Tao cảm thấy như bị tăng động." Nó nói với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường.




Sonntag, 20. Juli 2014

Chapter 3: Thằng trẻ con và thằng sợ côn trùng.

"Êu ném tao chai nước, mày."

Tolrine thở hồng hộc, tựa tay vào thân cây, mặt cau có nhìn về phía thằng bạn. Bjorn đủng đỉnh lôi từ trong cái túi khoác sau lưng ra một chai nước đã hết một nửa, ném về phía Tolrine. Thằng-đạo-chích làm một hơi hết sạch chai, lấy tay chùi miệng rồi lại nhăn nhở:

"Mắc gì mà tao phải chơi với đám kia ?"

Bjorn quay lại nhìn đám Nấm Độc nhảy loi choi phía xa xa. Có vẻ bọn chúng đã bỏ cuộc đuổi bắt kéo dài cả tiếng đồng hồ với hai thằng bé. Nấm Độc, nhưng biết nhảy, và có hai con mắt nho nhỏ và mồm đi kèm với cái lưỡi dài ngoằng. Bọn chúng là tàn dư còn xót lại của cuộc chiến tranh hàng trăm năm trước. Không chỉ có vậy, vùng lục địa Rune Midgard còn rất nhiều các chủng loại khác nữa, nhưng nhìn chung chúng không bao giờ dám bén mảng tới gần các thành phố có con người sinh sống.

"Có vẻ như theo miêu tả của bà cô từ nhóm Eden, nhiệm vụ của chúng ta là săn Nấm Đỏ. Còn bọn này theo như tôi thấy thì là Nấm Độc."

Tolrine gắt lên:

"Cái gì cơ ? Ý mày là cả tiếng qua tao chạy cho chúng nó đuổi và mày chỉ việc đánh lén phía sau là công cốc hả ?"

Bjorn cười xuề xòa:

"Cậu cũng có làm sao đâu. Chỉ là chút luyện thể lực thôi mà, đằng nào cũng cần thiết để lên các mức nhiệm vụ cao hơn."

Tolrine bĩu môi, bắt đầu quang quác:

"Nhưng mà tao mệt. Vậy cái đám Nấm-đỏ-không-độc mắc dịch của mày đúng ra thì nó ở đâu ?"

Bjorn ngước nhìn lên cao. Mặt trời đang nghiêng dần về phía rặng cây phía bên trái nơi chúng đang đứng. Thằng bé tu sĩ nhìn tấm bản đồ được hội Eden đưa cho rồi lại lẩm nhẩm cái gì đó. Sau một hồi tính toán, Bjorn, với giọng nói chắc nịch, chỉ tay về phía Đông.

"Hướng này, hình như chúng ta đã đi quá xa rồi. Nên trở lại một chút kẻo đi xa nữa sẽ phải gặp mấy kẻ khó ưa hơn đấy."

Tolrine vùng vằng một lúc rồi nằm bẹp ra gốc cây táo gần đấy. Nó dài giọng ra và than thở.

"Tao mệttttt. Nếu mày biết số calo tao nạp vào trước khi đi và nhẩm tính được số calo mà tao phải tiêu nãy giờ thì mày sẽ hiểu."

Bjorn mỉm cười, gấp gọn quyển sách có bìa da màu nâu, trên đó có dòng chữ "Eden Group Missions" lại, rồi cất vào túi sách quen thuộc của nó. Sau đó nó lôi ra một quyển sách khác có dấu hiệp thánh giá bên trên ra, nhẹ nhàng ngồi xuống gốc cây, bên cạnh Tolrine, đủng đỉnh nói:

"Tốt thôi. Cậu có thể nghỉ một chút."

Bjorn ngồi đọc quyển sách được cha Mareusis tặng từ lâu, mặc dù đã đọc xong rồi nhưng nó vẫn thích đọc đi đọc lại nhiều lần. Nhưng lần này có vẻ nó không tập trung. Bjorn mải mê hồi tưởng lại một tháng qua sau khi rời khỏi nhà thờ và những câu chuyện thú vị đã xảy ra với nó. Ngay ngày thứ ba trong công cuộc tìm kiếm, thằng bé có con mắt xanh đặc trưng tìm gặp được thằng bé mắt nâu hổ phách trong một phiên chợ chiều tàn, tất nhiên là vẫn sau khi Tolrine thực hiện xong một phi vụ thành công khác của riêng nó. Hôm đấy trời mưa. Tolrine xuất hiện vẫn với mái tóc vàng đặc trưng mà nếu có nắng nó sẽ ánh lên sắc bạch kim, cùng với bộ quần áo lôi thôi hàng ngày giờ đang ướt đẫm. Lần này cậu trai trẻ chôm được một con dao tầm trung khá bén và tất nhiên, hai cái đùi gà. Và Bjorn vẫn vậy, thình lình lên tiếng khi Tolrine đã vào nơi ẩn nấp an toàn.

"Tôi đã nói lần trước rồi, làm vậy đâu có tốt đâu."

Tolrine giật bắn mình quay lại, không quên dút ngay con dao mới chôm được ra chĩa về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt của nó sắc lẹm và đầy thú tính, điều mà Bjorn không thể nào không ấn tượng được. Sau vài giây định thần và nhận ra "người quen cũ", Tolrine thu con dao lại, thủng thẳng gặm gà và đáp:

"Ờ, nhưng mà tao đói."

Bjorn hiểu rằng sau buổi gặp gỡ ngắn ngủi hôm trước, Tolrine đã chấp nhận cho nó đi vào vòng tròn tín nhiệm. Nó tiến tới mạnh dạn, vẫn hơi sờ sợ ánh mắt và con dao sắc như nhau kia, nhưng nhiều ngày tháng được dạy bởi cha Mareusis đã luyện cho nó sự bình tĩnh trong giọng nói:

"Tolrine, tôi đã tìm cậu vài ngày rồi."

Tolrine hơi giật mình, nó nuốt vội miếng gà to đang ngậm, quay ra, mắt đối mắt nhìn Bjorn:

"Mày ? Tìm tao ? Làm gì ?"

"Tôi cần một người bạn đồng hành."

"Xùy, khỏi đê."

Tolrine đứng dậy, phủi quần, điệu nghệ ném miếng xương gà ngay chóc thùng rác cách đó khá xa. Nó nhìn xuống Bjorn, thằng bé đang ngước lên, bằng ánh mắt mà-nó-cho-là-bề-trên:

"Đồng hành ? Tao không có định nghĩa bạn bè."

Nói rồi Tolrine rảo bước tiếp. Bjorn vẫn thản nhiên lên tiếng:

"Ừ thì tôi cần một cộng sự đi vậy. Và công việc này sẽ cho chúng ta nhiều tiền. Hoặc chí ít là đủ để mua thức ăn mà không phải mạo hiểm hàng ngày."

Nó có thể thấy thằng bé nó đang cố thuyết phục khựng bước trong một phần giây, rồi vẫn cố chấp bước tiếp.

"Và nếu ổn thỏa, chúng ta sẽ có đủ kinh nghiệm thực chiến để có những lựa chọn cao hơn. Cậu biết đấy, các cấp bậc cao hơn trên lục địa này."

Lần này thì Tolrine dừng hẳn lại. Bjorn hiểu rằng thằng bạn đang lưỡng lự ghê lắm. Thằng-đạo-chích quay lại, tiến nhanh về phía Bjorn và vẫn nhìn bằng kiểu ánh mắt khi chuẩn bị bỏ đi, nó nói, giọng đanh lại:

"Ý mày là sao ?"

"Cậu biết nhóm Eden chứ ?"

"Có biết, toàn lũ hợm hĩnh. Cái gì mà "thay đổi thế giới này" chứ ?"

"Thôi nào, đừng khắc nghiệt thế. Họ sẽ cho chúng ta việc làm, chúng ta hoàn thành, nhận tiền, nhận giấy tờ chứng minh thực chiến, và khi chúng ta đã xong mục tiêu của mình, cậu có thể tiếp tục làm những gì cậu muốn." Bjorn trình bày kế hoạch của mình, không quên lấn tới thêm một câu động tới nỗi lòng của Tolrine "chẳng hạn như sống lang thang và làm những việc khó khăn mà tôi biết cậu cũng chẳng thích thú gì."

"Mày.." Tolrine giận giữ, hầm hầm định bỏ đi.

"Vậy ra cậu cũng còn lòng tự tôn. Vậy mới có thể là cộng sự của tôi được chứ." Bjorn cười thầm. Mặc dù còn nhỏ, nhưng vốn kiến thức về tâm lí con người của nó là không thể xem nhẹ. Bởi đó chính là bài giảng nó thích nhất của cha Mareusis. "Thôi nào Tolrine, chúng ta còn nhiều thời gian để làm những việc lớn hơn thế. Cậu có mục đích riêng của cuộc đời cậu, tôi cũng vậy."

Những lời nói này đánh thẳng vào tâm trí của Tolrine. Bjorn không thể quên được phản ứng rất trẻ con khi ấy của Tolrine, bất chấp vẻ bề ngoài thấm đẫm sương gió và bụi bặm. "Suy cho cùng, vẻ bất cần của mỗi con người chỉ là vỏ bọc cho một con tim đang thổn thức bên trong." Cha Mereusis đã đúng.

Tiếng mưa rơi lộp độp va vào những ống nước kim loại phía trên cao. Ngoài kia, những dòng người vội vã chạy mưa sau một phiên chợ mệt mỏi. Họ về với gia đình, về với tổ ấm sau một ngày dài bộn bề những lo toan. Và ở đây, hai đứa trẻ chưa lớn đủ im lặng trong những dòng suy nghĩ nặng nề. Tolrine ngửa cổ lên, hít lấy một hơi đầy mùi ẩm thấp của con ngõ nhỏ, nói bằng giọng thỏa hiệp.

"Tao sẽ thử. Mày có tài thuyết phục đấy. Nhưng tao là chỉ huy."

"Trẻ con thật." Bjorn thầm nghĩ. Và quả đúng thế thật, càng về sau, Bjorn càng quen dần với sự trẻ con tới bất ngờ đến từ thằng bé cao, gầy và đầy bụi bặm kia.

Những ngày tháng sau đó, Tolrine và Bjorn, hai "cộng sự bất đắc dĩ" theo cách nói của Tolrine, đã hoàn thành một lượng lớn kỉ lục các nhiệm vụ của nhóm Eden trong thời gian ngắn. Bất chấp sự khác nhau giữa hai dòng đời và hai tư tưởng, chúng nó phối hợp ăn ý một cách kì lạ. Bjorn có sự hiểu biết rộng lớn về các chủng loại, sức chịu đựng tốt và hơn hết thảy là các kĩ năng trị thương, thứ đã cứu sống hai thằng rất nhiều lần. Tolrine ngược lại, không tinh tế và cẩn thận như thằng bé tu sĩ, lại có kĩ năng dùng dao, tốc độ nhanh như con mèo hoang, và theo như nhận xét của Bjorn, một sức mạnh như của một loài thú lớn.

Các nhiệm vụ tìm đồ, giúp đỡ người già và khuân vác cứ lần lượt được chúng làm hết, rồi cũng tới lúc chúng đủ khả năng để thuyết phục hội Eden cho đi xa ra khỏi thành phố, và tiêu diệt các nhóm quái vật nổi loạn, hoặc ăn cắp một món hàng nào đấy bọn quái vật đang giữ. Các nhiệm vụ này khó hơn, đòi hỏi kĩ năng nhiều hơn và tất nhiên là mạo hiểm hơn, thế nhưng chẳng biết vì tư chất hay may mắn, Tolrine và Bjorn, bộ đôi cọc cạch lại có thể vượt qua rất dễ dàng. Dần dần, nếu hai đứa làm tốt, chúng sẽ được gửi tới những nơi xa thành phố hơn, đồng nghĩa với việc đám quái vật và thú hoang sẽ hung dữ hơn.

Dòng hồi tưởng của Bjorn bị cắt ngang khi Tolrine bật dậy, quay ra hỏi thằng cộng sự bất đắc dĩ với giọng ngái ngủ:

"Nghĩ lại thì cả thành phố rộng lớn có bao nhiêu người, tại sao hôm đấy mày lại phải tìm tao cho bằng được ?"

Bjorn bật cười. Nếu đoán không nhầm thì nãy giờ cậu bạn của nó cũng nằm suy nghĩ miên man về chuyện ba tháng trước. Nó nhìn dọc xuống chân ngọn đồi, xa xa là thành phố Prontera lộng lẫy đang chìm đắm trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Bjorn nói bằng giọng nhẹ bẫng:

"Tôi khá ấn tượng với tốc độ của cậu. Đấy là điều đầu tiên."

"Xì, còn phải nói, hồi ở trường Tập Sự tao luôn là người nhanh nhất."

"Ngoài ra thì tôi không biết nên diễn tả ra sao."

Và đúng là nó không biết diễn tả ra sao. Bjorn cảm thấy ở Tolrine cũng có một tư chất nào đấy, như một con thú dữ tiềm ẩn, đầy giận dữ và phẫn nộ với cuộc sống. Nhưng ở một mặt khác, thằng bé nhanh nhẹn này lại sở hữu thần thái thu hút được người khác, điều mà làm cho Bjorn, một người ghét những điều sai trái, lại cảm thấy tò mò.

"Vớ vẩn. Kể ra thì như thế này cũng tốt cho tao, đỡ ăn trộm ăn cắp rồi đi ngủ bụi ha."

Tolrine đứng dậy, vươn vai theo thói quen. Trời sắp tối, và nó thì muốn hoàn thành nốt nhiệm vụ này trước khi lết về Prontera và đánh một giấc ngon lành.

"Đi đường nào, mày ?"

"Cậu đã hỏi rồi mà. Phía Đông, tôi bảo phía Đông."

"Ờ hén, phía Đông là bên nào mày ?"

"Ở bên tay phải của cậu."

"Ồ, ờ cơ mà bên phải là bên nào cơ ?"

Bjorn cố giấu một trận cười ra trò khi đứng dậy, rảo bước ngược hướng mặt trời đang lặn. Phía sau lưng nó, mặt trời hấp hối một màu cam rực rỡ. Tolrine lật đật chạy theo sau.

"Cậu là thằng trẻ con nhất mà tôi từng gặp." Bjorn thốt lên.

"Mày chỉ giả vờ đạo mạo thôi, cái thằng-sợ-côn-trùng-suýt-ngất-xỉu." Tolrine ngoạc mồm cãi lại.

Và hai cậu trẻ vẫn cự nự với nhau dù bóng hai đứa đã khuất dạng sau rặng cây.










Samstag, 19. Juli 2014

Chapter 2: Hành trang.

Nhà thờ ở Prontera nằm ở góc trên cùng phía Đông Bắc của thành phố Prontera giàu có, không xa Cung Điện Hoàng Gia, là chốn xuất thân của dòng Tu Sĩ. Đó là nơi những con người vĩ đại của Chúa được sinh ra, cũng là nơi yên nghỉ của những chiến binh mà tên tuổi của họ không chỉ được truyền qua nhiều thế hệ mà còn được in lên những tấm bia của ngôi đền thánh Vahalla. Được xây dựng trong thời kì chiến tranh hàng trăm năm trước, nét kiến trúc đặc trưng "ba tòa tháp" của thời đại ấy trường tồn qua nắng mưa, qua cả chiến tranh, mãi in bóng hình sừng sững của mình ở đấy mỗi chiều hoàng hôn xuống.

Bjorn, mười hai tuổi, Tu Sĩ Học Việc nổi trội nhất, đang đảm nhận công việc dọn dẹp khu Nghĩa Trang phía sân sau nhà thờ. Cậu bé tỉ mẩn nhặt cỏ từ buổi sớm tới giờ, tỉa tót các ngọn cỏ xung quanh từng khu mộ một cách cẩn thận hết mức có thể, như thế nếu chỉ lệch đi một li thôi thì câu sẽ sẵn sàng tỉa lại tất cả các ngọn cỏ xung quanh xuống cho bằng.

Được sinh ra trong một gia đình Thương gia giàu có ở thành phố Al De Baran, Bjorn lớn lên trong sự sung túc ngoài sức tưởng tượng của phần đông đám trẻ con xung quanh, nhưng từ bé nó đã có một thần thái khác người: cũng vẫn hiếu động, nghịch ngợm và tò mò như bao đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng Bjorn sở hữu một tình thương vô bờ bến với vạn vật xung quanh. Khi ba mẹ của Bjorn quyết định gửi đứa con máu mủ của mình vào nhà thờ, bà mẹ đã không quên kể lại cho vị tổng Giám Mục câu truyện kì lạ xảy ra khi đứa bé sinh ra:

"Đấy là một đêm Hè mát mẻ, khi chòm sao Sư Tử chiếm lĩnh bầu trời, thưa Đức Cha. Chưa có đêm nào trong đời tôi lại thấy bầu trời quang đãng và những vì sao trên bầu trời kế bên Ngài lại sáng rõ đến thế." Bà nghẹn ngào trong tiếng nấc. "Ngay khi đứa bé ra đời, thừa Đức Cha, tôi thề có Ngài ở trên cao chứng giám, hàng triệu vì tinh tú như xoay vòng vòng và nhảy nhót trong niềm hân hoan."

Mặc dù ba của Bjorn, một bậc thầy thợ rèn nổi tiếng nhất Al de Baran, luôn nói rằng bà mẹ hay làm quá lên như thế, rằng là đấy chỉ là hiệu ứng chóng mặt sau khi hạ sinh đứa con trai đầu, nhưng ông cũng không thể phủ nhận ở Bjorn có một điểm gì đấy khác xa với những người khác. Và đó là lí do ông bà Ironside quyết định gửi gắm cậu con trai đầu lòng vào nhà thờ. Bởi lẽ họ tin rằng Bjorn sẽ còn tỏa sáng hơn nữa ở một môi trường trong lành.

Bjorn đã giải quyết xong công việc được giao, nó quay vào trong nhà thờ, rảo bước dọc con đường chính dẫn tới Thánh đường và rẽ ngang vào phòng của Giám mục Mareusis. Căn phòng hình chữ nhật trải dài hơn chục mét, được thắp sáng bởi những ngọn nến khiêm tốn nhưng cũng vừa đủ làm ấm căn phòng và giữ cho nó một nét nghiêm trang hơi thần thánh. Cha Mareusis ngồi bên chiếc bàn làm việc ở cuối phòng, mặc dù biết rằng Bjorn vừa vào nhưng vẫn điềm nhiên ngồi viết tiếp những dòng có-vẻ-như là cuối một bức thư dài. Bjorn im lặng, nó đứng chờ cha hoàn thành công việc của mình và tranh thủ đưa mắt quan sát cha.

Cha Mareusis là một người sở hữu mái tóc vàng hất sang một bên điệu nghệ của tuổi ba mươi, nhưng đôi mắt sâu, hơi u buồn, được điểm xuyết thêm bằng những vết nhăn ở đuôi mắt mới nói lên đúng độ tuổi của ông. Hơn bốn mươi năm phục vụ cho nhà thờ, ông là vị Linh Mục lỗi lạc nhất, thông tuệ nhất mà Bjorn từng biết. Bộ áo chùng ngay ngắn màu nâu luôn được là xếp tươm tất, ngay cả khi ngồi cũng được xếp cho bằng phẳng ngay ngắn. Bjorn biết rằng, cha Mareusis nghiêm khắc với bản thân hơn tất cả, mặc dù nó không hiểu điều đó sẽ kinh khủng ra sao khi chỉ với những đứa trẻ mới được đưa vào nhà thờ cũng đã luôn sợ tính kỉ luật của cha.

Sau một hồi lâu chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, căn phòng chỉ sột soạt tiếng giấy bút, Bjorn vẫn đứng nghiêm trang ở đó, cha Mareusis kí thật nhanh, bỏ lá thư vừa viết vào túi tài liệu rồi khéo léo đóng dấu ấn sáp với biểu tượng của nhà thờ lên trên. Cha mệt mỏi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào ánh mắt chờ đợi của Bjorn, từ tốn lên tiếng:

"Bjorn, con đã chờ lâu lắm rồi nhỉ ? Con đã hoàn thành xong công việc hôm nay chưa ?"

Bjorn khẽ cúi đầu và đáp:

"Thưa cha, con đã xong rồi ạ. Sáng nay cha có nói rằng sau khi xong việc, hãy vào phòng làm việc của cha ?"

Cha Mareusis đứng dậy, chỉnh lại bộ trang phục một cách khéo léo, tiến về phía Bjorn. Ông nhìn thằng vào con mắt xanh biếc của cậu bé ít lâu, rồi vẫn với vẻ điềm đạm của bậc chăn chiên, ông nói:

"Bjorn này, con đã đi theo bước chân của Ngài gần mười năm trời rồi. Cha nghĩ rằng đã tới lúc con dành nhiều thời gian ở bên ngoài hơn là cứ quanh quẩn ở sân sau nhà thờ."

Ngưng một lát như để quan sát phản ứng của cậu thiếu niên, cha Mareusis nói tiếp:

"Chúng ta đi theo Ngài, để thấu hiểu những phẩm chất và hi sinh của Ngài, để tĩnh tâm trong cuộc sống bộn bề. Nhưng chỉ như thế thì thật quá ích kỉ, con có nghĩ vậy không ?"

Bjorn đắn đo, suy nghĩ một hồi lâu rồi thưa:

"Thưa cha, con vẫn chưa hiểu ý của người."

Cha Mareusis nhìn cặp mắt xanh biếc đang sáng lên, mỉm cười rồi nói:

"Ta nghĩ là con hiểu, Bjorn à. Chúng ta cần chia sẻ những gì ta học được, cần chia sẻ niềm vui và sự thánh thiện trong tâm hồn mình, chia sẻ cả những buồn khổ của thế giới ngoài kia. Và cha nghĩ là cũng đã tới thời điểm rồi."

Chẳng đợi phản ứng của Bjorn, cha Mareusis có thể cảm nhận được sự hồi hộp trong nhịp thở của cậu bé. Cha hiểu rằng đây là điều Bjorn đã chờ đợi từ rất lâu. Ông hồi tưởng lại những năm tháng đầu tiên mới tới nhà thờ, Bjorn đã luôn thắc mắc rằng các bậc đàn anh của nó sao lại rời nhà thờ đi xa, rồi khi nhận được câu trả lời, cậu bé hiếu kì đã luôn luôn muốn ngày này tới thật nhanh. Đã có khoảng thời gian Bjorn lặp đi lặp lại những câu hỏi kiểu như "Thưa Đức Cha, khi nào thì con được ra ngoài làm nhiệm vụ ?", hay "Thưa cha, phải như thế nào thì con mới được như anh Abbey hay anh Ygnel ?". Và điều đó thực sự làm cho các Linh mục trong nhà thờ vừa phát cáu vừa buồn cười.

"Cha vừa chuẩn bị hết giấy tờ của con. Hãy cầm tới cho hội Eden ở các cổng của thành phố. Họ sẽ tiếp nhận con ở đó." Cha Mareusis quay lại bàn làm việc, cầm tập hồ sơ ông vừa đóng dấu xong, tay hơi run run. "Tất nhiên nếu con đã cảm thấy sẵn sàng cho việc này ?"

Bjorn cố kìm chế cảm xúc để tránh việc thể hiện ra ngoài những hành động sẽ không làm cha Mareusis vừa lòng. Nó chầm chậm nhận lấy tập hồ sơ từ tay của Cha rồi lễ phép đáp:

"Thưa cha, cha nghĩ rằng con đã sẵn sàng ?"

Cha Mareusis nhìn cậu bé từ đầu tới chân, người mà ông đã coi như đứa con cưng nhất trong đại gia đình này. Ông không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ông đã dõi theo Bjorn từ lúc nó mới là cậu bé bốn tuổi hiếu động, chập chững những bài học đầu tiên ở nhà thờ. Ông đã nhìn thấy sự trưởng thành nhanh chóng trong vốn kiến thức, nhìn thấy sự tự tin trong ánh mắt xanh đặc trưng, nhìn thấy sự cố gắng gìn giữ nét trong sáng thiên bẩm của Bjorn. Vị linh mục tuổi trung niên hiểu rằng bên trong cậu bé mới lớn đang đứng trước mặt mình đây có những khao khát vĩ đại sẽ thay đổi thế giới này. Ông nói, giọng có chút lạc đi:

"Ta nghĩ rằng không cần thiết phải chia tay lâu. Lời từ biệt càng ngắn gọn càng tốt phải không ? Và dù gì thì con cũng vẫn phải về làm lễ rửa tội mỗi sáng Chúa Nhật, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên."

Bjorn cười với cha bằng tất cả nét thánh thiện nhất trên khuôn mặt, và đáp:

"Thưa cha, con cảm ơn cha."

Cha Mareusis đưa ánh mắt thật nhanh về phía cửa sổ, ông nói với giọng gấp gáp:

"Giờ thì đi đi. Và chúc con may mắn."

Bjorn đi lùi về phía cửa phòng, lẽ thường ngày thì nó không cần làm thế, nhưng hôm nay nó muốn dành cho người đã dìu dắt nó suốt bảy năm qua một sự tôn kính lớn lao nhất từ trước tới giờ. Nó hiểu rằng cha đang xúc động, và nó tôn trọng hơn bao giờ hết cảm xúc của người cha đáng kính. Và hơn hết thảy, nó muốn gìn giữ hình ảnh hiếm hoi của cha Mareusis đang xúc động, càng lâu càng tốt.

Đóng khẽ cánh cửa lại, nó trở về phòng, chỉ mất chưa tới mười phút để nó thu xếp gọn gàng đồ đạc của mình vào chiếc túi xách nhỏ. Vốn dĩ nó cũng không có nhiều đồ. Với tay về khung cửa sổ, Bjorn gỡ cái dây chuyền có mặt thánh giá nó đã quấn lại trên khung cửa từ lâu, dẫu có dầm mưa dãi nắng vẫn sáng lên màu bạch kim.

Màu bạch kim ! Thứ màu làm nó nhớ tới thằng bé chạc tuổi mà nó vừa gặp cách đó vài ngày. Thằng đó có mái tóc dài màu bạch kim sáng khi đước nắng soi vào. Chỉ có điều đôi mắt nâu của thằng-đạo-chích lại u ám một cách đáng sợ, đối nghịch lại hoàn toàn với đôi mắt xanh của Bjorn. Mặc dù mới chỉ gặp nhau trong vài phút ngắn ngủi, và dù mẩu hội thoại của hai đứa có vẻ không trôi chảy lắm, nhưng ở Tolrine, tên của thằng bé tóc bạch kim, có một điều gì đó làm cho Bjorn tò mò.

Xốc túi xách lên một bên vai, nó quay lại nhìn căn phòng của mình lần cuối, rồi đóng cửa vào.

"Mình đã biết điều đầu tiên cần làm ngay khi rời khỏi đây rồi."

Bjorn tiến bước về phía cửa nhà thờ đang mở sẵn để đón giáo dân tới xưng tội. Nó không biết điều gì đang chờ đợi nó sau ngưỡng cửa đang ngập tràn ánh nắng vàng của buổi chiều tàn kia, nhưng nó biết nó đã sẵn sàng, với hành trang không gì khác ngoài những gì nó đã học được ở nhà thờ và, ừ, bản thân nó.

Một nụ cười nhếch mép chua xót hiện lên trong đầu nó, với dáng người cao gầy liêu xiêu, chiếc áo sơ mi màu đỏ của đất nung bụi bặm.

"Mình cần tìm Tolrine."

Nó mỉm cười sảng khoái, hít lấy bầu không khí quang đãng bên ngoài nhà thờ, rồi rảo bước như chạy về phía Nam thành phố, văng vẳng bên tai tiếng nói của Cha Mareusis:

"Chúng ta cần chia sẻ những gì ta học được, cần chia sẻ niềm vui và sự thánh thiện trong tâm hồn mình, chia sẻ cả những buồn khổ của thế giới ngoài kia..."











Freitag, 18. Juli 2014

Chapter 1: Thằng cao và thằng thấp.

Buổi sáng sớm khi ánh mặt trời vừa mới le lói luôn là lúc thành phố Prontera đông đúc và nhộn nhịp nhất. Phiên chợ ở cổng thành phía Nam vừa mới bắt đầu. Là thủ phủ của vùng Rune Midgard, chẳng phải quá khó hiểu khi thành phố này luôn có nhiều kẻ ra người vào. Và cổng phía Nam, nơi cách không xa thành phố vệ tinh Izlude, là nơi tập trung của cánh lái buôn vào phiên chợ sớm.

Trong một con hẻm nhỏ ở góc Đông Nam của thành phố, một thiếu niên gầy gò, mảnh khảnh nhưng có vẻ cao hơn tầm tuổi của nó vươn vai một cách uể oải. Nó bò lồm ngồm trên đống túi rác bằng nilon đen để cố đặt chân xuống con đường lát những viên gạch vuông vức. Cảm giác không thoải mái và lạnh lẽo khi nằm ngủ ở góc đường làm cho thằng bé có cảm tưởng như mới chỉ chợp mắt được vài phút. Nó cũng sẽ chẳng bị giật mình tỉnh dậy nếu như cái bụng của nó không réo lên ầm ầm. Đã hai ngày rồi.

Đứng thẳng người dậy vươn vai thêm một lần nữa, thằng nhóc trông còn nhếch nhác hơn. Bởi vì dù khuôn mặt thanh tú của nó bám đầy bụi bẩn thì cũng chưa là gì so với bộ quần áo nó đang mặc: chiếc quần lửng màu nâu xỉn, mặc dù có thể cam đoan rằng trước đây nó màu trắng, chiếc áo may-ô cũng màu cháo lòng ngắn cũn cỡn mặc trong cái áo sơmi dài tay màu đỏ đất nung lấm len bùn đất. Cậu trai rút ở túi quần ra một cái khăn màu đỏ, buộc gọn mái tóc dài của mình lên để tránh những sợi tóc mái che mắt. "Công việc của mình cần nhìn rõ mọi thứ." Nó tự nhủ.

Đi qua nhiều con hẻm nhỏ tối tăm với nhiều ống nước bụi bẩn ẩm ướt giăng bên trên đầu, nó ra được tới con phố chính. Mặt trời chỉ ban đặc ân là những tia nắng tới những con phố lớn. Ánh nắng nhuộm vàng rực cả một con phố rộng và dài nối thằng từ cổng Nam tới Cung Điện ở đỉnh Bắc của thành phố. Thằng bé khá choáng váng vì con mắt vốn đã quen với những góc tối của con hẻm nhỏ, nơi nó gọi là "Nhà". Cũng khá kì công để xây được "Nhà", khi nó phải vác rất nhiều túi rác ở cả khu lại để chắn tầm nhìn của người khác vào góc đường nó nằm.

Phủi bụi và vài thứ rác linh tinh khác trên bộ đồ và tóc, thằng bé ưỡn ngực bước đi trên đường Lớn với đôi mắt nâu hổ phách mở to liếc ngang liếc dọc. "Nếu muốn làm gì thì hãy hành động nhanh trước khi Lính canh bắt đầu đi tuần." Thằng bé thầm nghĩ.

"Mũ Thiên Thần đây ! Chiếc mũ của Giọt Nước Thiên Thần huyền thoại đây !!"

"Vuốt của Sói Lang Thang nào ! Có ai có hứng mua về sưu tập không ?"

"Xôi Lạc Bánh Khúc đây !!!"

"Cần mua thanh Katana Bốn Lỗ đây, tám trăm nghìn không mặc cả nhé !"

Thằng bé lách người chui qua hai người lớn tuổi mặc giáp sắt, trông có vẻ giống các Hiệp Sĩ, cố gắng tập trung và không bị phân tán tư tưởng vào những thứ đẹp đẽ thú vị được giao bán xung quanh. Nó cần tìm nhanh một đối tượng. Còn chưa tới nửa tiếng nữa, toán Lính đầu tiên sẽ đi tuần, và nếu họ trông thấy thằng bé lởn vởn xung quanh đây thì chắc là nó sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở trong trại giam. Nó tăng tốc, cố tìm kiếm một thứ gì đó, rẽ ngang khi tới đài phun nước ở trung tâm thành phố, và tiến bước dần về cổng phía Đông. Ở đây thì có vẻ vắng vẻ hơn, nhưng vẫn đỡ hơn là tiến về phía Cung Điện hoặc ở cổng Tây.

Và đây rồi: một quý cô thương gia trẻ trung, hơi quá cân, đang cố kéo theo một chiếc xe con con để hàng ở phía sau. Trên chiếc xe là những miếng đùi gà, thịt lợn, táo, chuối và hai con dao nhỏ. Có vẻ như cô nàng sẽ có một ngày buôn bận rộn. Cậu trai liếc nhanh không gian xung quanh, ở phía bên trái có một con ngõ nhỏ, cũng không có ai thực sự để ý tới nó. "Vậy thì hành động thôi."

Đôi chân đã kịp chạy trước khi đầu kịp suy nghĩ. Cơn đói hai ngày nay đã hành hạ nó, và nó cần ăn. "Chắc là hai cái đùi gà với vài quả táo cũng không làm cô chủ nhỏ kia thiệt hại gì lắm đâu nhỉ ?". Đôi chân thoăn thoắt chạy, và nhẹ nhàng như một con mèo của bóng đêm, nó lách qua rất đông người, không quên thò tay nhặt một đồng xu rơi dưới đường của một ai đó. Nó quơ tay và nhặt đúng những gì nó cần, nhét vội mấy quả táo vào túi, hai tay cầm hai cái đùi gà rồi nhẹ nhàng tới bất ngờ, rẽ ngoặt vào con ngõ nhỏ nó đã xác định từ trước. "Êm thấm, không một tiếng động." Thằng bé thầm nghĩ, mỉm cười và tiếp tục chạy.

"Chà, như vậy đâu có tốt đâu."

Nó giật mình quay ngoắt lại. Phía bên kia bức tường thấp cuối con đường nhỏ, một thằng nhóc, chắc cũng tầm tuổi thằng bé nhếch nhác nhưng có phần thấp hơn, tóc nâu hạt dẻ, đang nhìn chằm chằm vào hai cái đùi gà trên tay thằng đạo chích.

"Chà chà, như vậy là sai rồi mà." Thằng thấp nói, giọng hiền lành.

"Việc gì tới mày hả ?" Thằng cao quắc mắt rồi xẵng giọng.

"Tất nhiên không phải việc của tôi." Thằng thấp nhìn lại với ánh mắt hiền từ. "Nhưng mà sao cậu lại làm thế ?"

"Tao.." Thằng cao ấp úng giây lát, dường như không cảm thấy sự thù địch hoặc khinh bỉ từ ánh mắt của thằng bé còn lại.

"Đói hả ?" Thằng thấp nhìn chằm chằm một lúc lâu từ đầu tới chân thằng kia rồi nhoẻn miệng cười "Chà, không sao, đợi tôi chút."

Rồi đầu thằng thấp thụt xuống khỏi bức tường. Thằng cao ngồi bệt xuống, thở dốc và nghe thấy tiếng chân chạy đi xa khỏi bức tường kia. Nó ăn ngấu nghiến hai cái đùi gà, mặc dù cũng đã nguội lạnh nhưng ít ra còn có miếng ăn để lấp đầy cái bao tử đang nhảy múa của nó. Còn mấy trái táo, chắc là nó phải để dành lại cho những bữa sau. "Chờ ? Chờ cái gì mới được chứ ? Tôi đã chờ đợi bao lâu trong cuộc đời này rồi ? Tôi ghét chờ đợi." Thằng bé thầm nghĩ.

Nó đứng dậy phủi quần rồi toan rảo bước ngược lại con ngõ nhỏ. Nó sẽ rẽ trái. Chẳng ai lại đi quay đầu lại hiện trường nơi vừa xảy ra vụ mất cắp "to lớn" cả, phải không ?

"Ha, vẫn kịp nhỉ ?" Mái tóc hạt dẻ lại xuất hiện phía bên kia bờ tường khi thằng cao chuẩn bị khuất dạng ở con hẻm nhỏ hơn.

"Kịp gì cơ ?" Thằng bé cao liếc mắt về phía bức tường. Nó định sẽ đi tiếp mà chẳng thèm đáp, nhưng chẳng hiểu sao lại trả lời.

"À thì đây." Thằng thấp, như thể cố kiễng chân vì cái đầu nó nhô cao thêm một tí, chìa tay ra. "Không có gì nhiều, nhưng cậu không khát à ?"

Thằng bé cao nhìn chằm chằm vào chai nước trên đôi tay nhỏ bé của thằng bé thấp. Đôi mắt ánh lên sự hoài nghi và đề phòng. Nó cũng quên mất là sau khi chạy nhanh như thế và ăn những hai miếng đùi gà, nó khát. Đúng. Nó thực sự đang khát nước.

"Ý gì đây ? Mày cho tao ?" Nó quay gót bước chầm chậm về phía bờ tường.

"Chứ sao. Đón lấy này." Thằng bé thấp cố vung tay ném chai nước về phía người mới gặp.

Thằng cao đón lấy vụng về, nhìn chai nước rồi lại nhìn thằng bé tóc nâu đang nhăn nhở.

"Sạch chứ ? Không có thuốc mê gì đâu hả ?" Nó hỏi một cách đề phòng.

"Lạy chúa, cậu uống đi."

Chẳng chờ giục tới lần hai, thằng bé nhếch nhác tu một hơi hết nửa chai nước. Nửa còn lại nó sẽ để dành. Nó tiến tới gần bức tường hơn, vẫn giữ vẻ rụt rè đề phòng mà nó cho là cần thiết.

"Mày kiếm ở đâu vậy ?"

"À, của nhà thờ đấy." Thằng bé kia đáp thản nhiên hết mức, mắt nó liếc dần tới mái tóc dài của thằng còn lại.

"Mày ăn trộm à ?"

"Cậu nhìn tôi thế này mà bảo là ăn trộm à. Lạy chúa, tôi là người của nhà thờ."

Một chút im lặng thoáng qua. Thằng bé nhếch nhác quan sát kĩ hơn khuôn mặt của người vừa cho nó chai nước. Khuôn mặt có vẻ bầu bĩnh, đôi mắt màu xanh như bầu trời luôn mở to đầy vẻ thánh thiện. Ở thằng bé đó có một thần thái nào đấy toát lên sự trong sáng.

"Phải rồi. Đáng lẽ tao nên nhìn ra sớm hơn." Thằng bé mắt nâu lẩm bẩm.

"Gì cơ ?"

"Chẳng có gì cả." Nó nói tiếp. "Sao mày lại giúp tao ?"

"Tôi là người của nhà thờ, phải nói bao nhiêu lần đây ?" Thằng bé thấp hơn cố vươn cổ lên, nhăn nhó một lúc rồi lại cười "Tôi là Bjorn. Bjorn Ironside. Hân hạnh được làm quen ?"

"Mày bỏ cái kiểu lịch sự không cần thiết đấy đi." Thằng đạo chích đáp rồi quay lưng bước đi. Khi gần bước tới con hẻm mà đáng lẽ ra nó đã rẽ từ năm phút trước, nó lại quay ra nhìn về phía bức tường. Thằng-bé-người-của-nhà-thờ vẫn đứng đấy, có vẻ chờ đợi.

"Tao là Tolrine." Nói rồi nó bước đi tiếp, nhếch môi cười nhạt.