Donnerstag, 4. September 2014

Chap 10: White The Rogue.

Tolrine vung một nhát dao mạnh mẽ về phía con Orc có nước da xanh lá nhờn nhợt rồi nhảy bật về phía sau đầy điệu nghệ. Đối thủ của nó đổ rầm xuống thảm cỏ xanh mượt của vùng ngoại ô thành phố Geffen. Phía cách đó không xa, nàng Hiệp sĩ bé nhỏ vẩy vẩy thanh kiếm dính đầy máu Orc đen đặc. Cô vuốt hai bên tóc mai qua tai, rồi lại vung thêm một đường kiếm sắc bén khác vào một "chị" Orc khác đang hùng hổ lao tới với cái rìu to bè lăm lăm trên tay.

"Tại sao bọn mình không ở lại thành phố Geffen lộng lẫy mà lại phải chạy một mạch ra đây ngay chỉ để đánh nhau với cái bọn xấu xí yếu ớt này hả mày ?"

Tolrine, vẫn như mọi khi, gào lên, chạy vòng vòng và găm dao vào bắp chân đám Orc đang kéo tới ngày càng đông. Sau khi lành vết thương, đây là lần đầu tiên nó trở lại với những nhiệm vụ của nhóm, và dĩ nhiên là thằng đạo chích cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết. 

"Bớt kêu ca đi chút được không, cậu em ? Chúng đang kéo tới đông hơn kìa." 

Raven cầm cây kiếm bằng cả hai tay rồi chém thật mạnh xuống mặt đất. Nhát chém mạnh tới nỗi dư chấn từ nó hất ngược đám Orcs, kẻ thù lâu đời nhất của nhân loại, bay tứ tán khắp nơi, dù cho mỗi con trong số chúng cũng nặng đến gần tạ. Tolrine lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng hoảng hốt nhảy bắn ra rất xa, miệng không quên lẩm bẩm.

"Thật tình. Đàn bà con gái gì mà.. Lần sau ít nhất cũng phải báo trước chứ !"

Raven rút cây kiếm lên, quắc mắt nhìn Tolrine rồi quát:

"Cậu NHANH cơ mà."

"Thôi nào hai người. Còn hai mươi cái Huy hiệu rơi ra từ đám Orc này nữa là chúng ta có thể về được rồi."

Bjorn vốn dĩ từ đầu buổi tới giờ im lặng cũng đành phải lên tiếng can ngăn. Sự đành hanh khó chịu của Tolrine và lòng tự tôn cực cao của Raven đôi khi có thể trở thành thảm hoạ nếu không được xoa dịu đúng lúc. Cậu tu sĩ trẻ thao tác các ngón tay cực điêu luyện rồi lẩm bẩm:

"Increase Agility ! Tolrine, tôi đi với cậu, Raven rẽ trái nhé. Chúng ta tản ra kiếm cho nhanh, mười phút nữa gặp nhau tại đây. Nhớ tránh xa trung tâm của Làng Orc, nếu cậu không muốn chạm trán với Thủ Lĩnh của chúng."

"Khỏi. Tao sẽ đi một mình. Mày đi với nàng đi."

Tolrine cười cợt rồi lao vụt đi, bỏ lại thằng bạn đồng hành bất đắc dĩ đứng chưng hửng. Thằng bé tóc nâu gãi đầu gãi tai rồi quay qua nhìn Raven. Nàng Hiệp sĩ tóc đen lắc đầu đầy ngán ngẩm rồi thở dài:

"Thiệt tình. Bao giờ thì Tolrine mới người lớn được như Bjorn nhỉ ?"

"Ờ, nếu có ngày đó thì chắc chúng ta đều đã ở trên thánh địa của Valkyrie rồi."

Nói rồi hai đứa thong dong đi bộ ngược phía mà thằng bé đạo chích vừa rời khỏi.

Tolrine lao đi như một cơn gió. Nó đang tận hưởng cảm giác thoải mái khi được ra "chiến trường" sau gần một tháng nằm lì ở nhà. Mặc dù vết thương đã lành lặn hoàn toàn chỉ hai tuần sau vụ tấn công xảy ra, nhưng Bjorn vẫn khăng khăng rằng Tolrine chưa đủ sức khoẻ để có thể tham gia vào những nhiệm vụ sau đấy. Thế nên trong hai tuần dài đằng đẵng, Tolrine chỉ biết lang thang ở thành phố Prontera trong khi hai đứa bạn tiếp tục đi làm nhiệm vụ từ nhóm Eden. 

"Tôi tôn trọng quyết định của cậu, Tol ạ. Nhưng hãy suy xét thật kĩ nhé, ít nhất là trong vài nhiệm vụ sắp tới hãy đi cùng bọn tôi. Cậu biết đấy, quyết định của cả đời người, có lẽ không nên vội vã."

Những lời nói vô cùng chân thành của Bjorn cứ văng vẳng bên tai thằng bé tóc bạch kim. Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Tolrine hiểu rằng nó đã tìm tới đúng người để chia sẻ. Suy cho cùng, Bjorn là thằng bạn duy nhất nó có. 

Sau khi bị kẻ bí ẩn kia tấn công, và phải ngồi hàng tuần lễ ở nhà, Tolrine có thời gian để suy nghĩ lại về bản thân, đó có lẽ cũng là ẩn ý của thằng tu sĩ. Kể từ cái ngày định mệnh cách đây tám năm, thằng bé chỉ biết lang thang, vô định, rồi trở thành một đạo chích. Nó không biết phải đi về đâu, cũng không biết phải làm gì trong cuộc đời này, chỉ biết lấy hai chữ "tồn tại" đã hằn sâu vào đầu óc làm động lực qua mỗi ngày. Thế rồi sau tất cả, lần đầu tiên thằng bé đạo chích biết nghĩ xa hơn, và biết đặt ra câu hỏi về ý nghĩa sống của mình.

Chạy trong vô thức, chém giết trong vô thức, cho tới khi nhận ra mình đã đi hơi xa, kiểm tra lại thấy đã có hơn ba chục cái huy hiệu của đám Orc trong túi đồ, Tolrine đành quay lại. Thằng bé cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết và càng chắc chắn trong quyết định của mình.

Về tới điểm tập trung, thấy hai đứa bạn chờ sẵn, cậu trai cười rất tươi, rồi lại bông đùa:

"Tuần trăng mật ngắn ngủi của hai đứa ra sao ?"

Raven nghe thấy cũng chỉ đỏ mặt rồi ngán ngẩm bỏ đi. Bjorn có vẻ quạu, cầm cây trượng gỗ mới sắm của nó gõ cốp vào đầu thằng bạn rồi đẩy Tolrine bước nhanh tới trước. Tolrine cười ha hả, đưa túi đồ của nó cho Bjorn để thằng bé tu sĩ đếm số huy hiệu. Ba đứa đi dọc con đường mòn rời khỏi làng Orc trong im lặng cho tới khi thằng bé tóc bạch kim lên tiếng:

"Bon này, Raven thì đã trở thành Hiệp Sĩ, tao cũng đã có quyết định của riêng mình, mày thì sao ?"

Raven hơi ngạc nhiên nhìn liếc về phía Tolrine, rồi lại nhìn sang Bjorn chờ đợi. Bjorn chẳng cần suy nghĩ tới một giây, trả lời luôn như thể cậu chàng đã có sẵn câu trả lời từ rất lâu rồi:

"Tôi sẽ trở thành một Linh mục. Có lẽ sau vài ba nhiệm vụ nữa, nhóm chúng ta sẽ tạm chia tay một thời gian, Raven ạ."

Nàng hiệp sĩ nhỏ chẳng nói gì, chỉ lăngj lẽ gật đầu. Tolrine huých mạnh Bjorn làm thằng bé tóc nâu loạng choạng, rồi đùa cợt:

"Ố ồ. Trong nhóm có người làm to nha. Cả họ được nhờ !"

Bjorn và Raven bật cười. Đúng là Tolrine luôn biết cách làm người khác phải cười. Suy cho cùng thì, mặc dù trẻ con và mè nheo thật đấy, nhưng cả hai đứa phải công nhận rằng Tolrine là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho cả nhóm. Ba đứa vừa đi vừa cười nói, cho tới khi làng Orc đã khuất hẳn sau lưng chúng.

"Chà chà, xem con mồi mới kìa anh em. Ba đứa nhóc !"

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên đầy mỉa mai. Bjorn nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ở đó, dưới gốc cây sồi già là một đám bốn năm người trông bụi bặm, mặc áo khoác lửng màu đỏ tía như nhau. Chúng kẻ phì phèo thuốc lá, kẻ ngồi đếm những đồng bạc trong một cái túi da màu nâu, kẻ - có vẻ là thủ lĩnh - thì ngồi chễm chệ trên một anh chàng đang bị trói nằm co quắp. Và dù có nhìn thế nào cũng không thể ra được rằng đám này là người lương thiện.

"Chà chà, xem đám cù bơ cù bất này. Một đám bất lương !"

Tolrine huýt sáo rồi nói mát mẻ đáp lại. Tên thủ lĩnh, chủ nhân của giọng nói nhàn nhạt khi nãy, cau mặt lại rồi lại cười rất xảo trá:

"Ngon lành ! Chắc chưa biết vừa vô tình đi ngang qua ai đâu, đúng không ?"

"Có chứ, tui có biết."

Tolrine gõ gõ mũi giày xuống nền đất ẩm, huých nhẹ ra dấu hiệu cho Bjorn. Cậu tu sĩ nhanh trí miễn bàn, thao tác ngón tay rồi lẩm nhẩm đúng theo ý của thằng bạn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, rồi thằng bé tóc bạch kim biến mất, cùng lúc với một tia chớp màu đen nháng lên.

Những gì xảy ra sau đấy cần một cuộn phim quay lại và tua chậm. Tolrine đã cầm lấy cây gậy gỗ của Bjorn từ lúc nào, lao tới cây sồi nơi đám Đạo Tặc kia đang ngồi hưởng thành quả, đánh ngất bốn tên cấp dưới, giật lấy túi tiền màu nâu trong tay một tên, rồi lại trở về đúng vị trí cũ, bên cạnh hai đứa bạn. Raven và Bjorn, mặc dù đã quá quen với cảnh này, cũng vẫn không khỏi ấn tượng.

"Xem nào, một, hai, chà chà, năm nghìn zeny lận. Anh bạn đang nằm kia giàu gớm."

Tolrine đắc thắng, tiếp tục nói mát mẻ như thách thức tên còn lại.

Mặt tên thủ lĩnh bỗng dưng tối sầm. Hắn toan nói thêm điều gì đó nhưng lại rút ngay cây dao găm dắt trong giày ra. Liếm con dao trông đầy đê tiện, rồi vẫn với giọng nói nhờn nhợt, hắn bắt đầu đe doạ:

"Ối cha. Nhanh nhỉ ? Ta thích nhóc rồi đấy." 

Thế rồi cũng như Tolrine, hắn biến mất. Một tia chớp đỏ loé lên, rồi Bjorn chỉ kịp nhận ra hai con dao sắc lẻm, một của Tolrine, một của tên Đạo Tặc, đang kề ngay trước cổ họng nó. Raven chẳng chần chừ, vung cây kiếm về phía tên Đạo Tặc, nhưng hắn đã xuất hiện trở lại dưới gốc cây sồi, ngồi vắt vẻo trên cậu chàng nạn nhân tội nghiệp.

"Nhanh đấy, nhóc. Rất có tiềm năng. Nhóc có muốn gia nhập vào băng đảng Đạo Tặc khét tiếng của ta không ?"

Tolrine suy xét tình hình. Tên này nhanh ngang ngửa kẻ bí ẩn đã tấn công nó trong Kim Tự Tháp. Tốc độ thậm chí còn vượt trội hơn cả nó ngay cả khi được hỗ trợ bởi phép thuật của Bjorn. Thằng bé đạo chích quan sát kĩ hơn tên Thủ Lĩnh, và nhận ra tên này không hề tầm thường: mái tóc nâu cháy nắng hơi đỏ, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng hắn rất cao. Và điều đáng chú ý nhất là trên gương mặt tên thủ lĩnh chi chít những vết sẹo ngắn có, dài có, chứng tỏ rằng hắn là người đã trải qua rất nhiều trận chiến.

"Không có hứng." 

Sau cùng, Tolrine đành đáp lại, trong khi Bjorn và Raven đã thủ thế và sẵn sàng cho bất kể điều gì sắp xảy ra.

"Tiếc nhỉ. Bọn ta đang cần người như nhóc. Nhóc thấy đấy, ba bốn tên phế vật thế này kiếm đâu chẳng được."

Gã đạo tắc thở dài ngao ngán, xoay xoay con dao đầy điệu nghệ, rồi đá vào đám đàn em đang nằm một đống với vẻ khinh thường rõ ràng. Hình ảnh này làm Bjorn không khỏi rùng mình khi mường tượng ra một Tolrine trong tương lai. Nó liếc nhìn sang thằng bạn, và an tâm hơn khi thấy ánh mắt khinh bỉ mà Tolrine đang ném cho tên Đạo Tặc. 

"Dù gì đi nữa, nếu nhóc có muốn gia nhập, hãy tới tìm ta ở Morocc."

Hắn cười nham hiểm, vẻ bề trên, rồi đứng dậy vươn vai đầy uể oải. Bjorn và Raven giật mình lùi lại trong vô thức, chỉ có Tolrine vẫn đứng yên, không hề sợ hãi.

"Lại còn can đảm nữa chứ. Hôm nay chơi vui đấy. Bây giờ thì ta buồn ngủ rồi."

Nói rồi hắn biến mất. Nhưng Bjorn biết là có điều gì đấy không ổn, và nó đã đúng. Một con dao phóng rất nhanh về phía Tolrine, nhưng thằng bé lách người sang một bên vừa kịp tránh được. Con dao cổ quái cắm ngập chuôi vào thân cây phía sau bọn trẻ rất xa. 

"Không phải lo lắng nữa đâu. Hắn đi rồi."

Tolrine thở dài, rảo bước về phía thân cây mà con dao vừa cắm vào, trong khi Bjorn và Raven vẫn rất cẩn trọng, từ từ tiến về phía chàng nạn nhân khốn khổ đang loay hoay tìm cách thoát ra khỏi đám dây dợ. Thằng bé đạo chích lấy hết sức bình sinh rút con dao ra khỏi thân cây, ngắm nghía kĩ càng nó. Con dao rất đẹp với chuôi được đúc hoàn toàn từ bạc. Trên lưỡi dao sắc bén có khắc ba chữ:

"White The Rogue."

Dắt con dao vào giày, Tolrine quay qua nhìn hai đứa bạn đang loay hoay giúp đỡ nạn nhân, huýt sáo khe khẽ rồi hỏi bâng quơ:

"Chà, tụi mày có nghĩ là hắn sợ tao không ?"